Sao Anh Còn Chưa Đến Dỗ Em?
Chương 3
Mùa đông Hà Nội đến chậm, nhưng đủ lạnh để những người cô đơn cảm thấy trọn vẹn nỗi buốt trong lòng.
Duy vẫn sống chậm trong căn phòng cũ, vẫn pha cà phê bằng tay, vẫn đi lang thang với chiếc máy ảnh như thể hy vọng lỡ đâu bắt gặp một bóng hình quen.
Nhưng Quang Anh không trở lại.
Còn email cuối kia — Duy đã nghe lại ít nhất bảy lần.
Mỗi lần nghe, lại thấy đau theo cách khác.
Rồi có một người khác bước vào đời cậu.
Không giống Quang Anh, không bước thật nhẹ như gió, mà đến như nắng giữa trời xám, đột ngột và không xin phép.
Hôm ấy, Duy đi chụp ảnh thuê cho một buổi triển lãm kiến trúc nhỏ.
Không gian sáng, góc chụp hẹp, ánh đèn lạnh.
Trong lúc đang lùi về sau để lấy góc tổng thể, cậu va phải ai đó.
???
Em đứng đúng chỗ, anh mới là người chen ngang.
Duy ngẩng lên, lần đầu tiên thấy người ấy.
Trần Hữu Khoa — 29 tuổi, chuyên gia thiết kế ánh sáng sân khấu, nụ cười sáng và giọng nói ấm áp như sô cô la nóng.
Không phải kiểu Duy sẽ chú ý, nhưng cậu lại bất ngờ muốn nhìn lâu hơn một chút.
Trần Hữu Khoa
Em là nhiếp ảnh gia à?
Hoàng Đức Duy
Chụp gì thấy đẹp là chụp.
Trần Hữu Khoa
Vậy em có thấy mình đẹp không?
Hoàng Đức Duy
Anh đang tán tỉnh à?
Trần Hữu Khoa
Anh chỉ hỏi thật.
Duy bật cười, không rõ là ngạc nhiên hay phòng bị.
Khoa không giống Quang Anh – người luôn nói nửa câu rồi để lại phần còn lại cho Duy tự đoán.
Khoa nói thẳng, rõ ràng, và ấm lòng.
Không hẹn nhau, không ép nhau.
Chỉ là những dòng tin buổi tối.
Trần Hữu Khoa
📱: Em đã ăn chưa?
Trần Hữu Khoa
📱: Hôm nay có chụp gì không?
Trần Hữu Khoa
📱: Nghe nói mai lạnh hơn đấy, nhớ mặc ấm.
Duy không trả lời tất cả, nhưng cậu đọc.
Và một phần rất nhỏ trong cậu thấy được xoa dịu.
Hai tuần sau, Khoa đến tìm cậu ở quán quen – nơi Duy và Quang Anh từng ngồi.
Trần Hữu Khoa
Anh thấy góc này hợp với em.
Trần Hữu Khoa
Yên tĩnh, đủ ánh sáng, và nếu em muốn khóc thì không ai để ý.
Cậu không kể về Quang Anh, không nhắc một lời.
Nhưng hình như… Khoa nhìn ra điều gì đó.
Trần Hữu Khoa
Em yêu người cũ nhiều lắm hả?
Hoàng Đức Duy
Không yêu thì giờ này đâu còn ngồi đây.
Trần Hữu Khoa
Anh không muốn thay thế.
Trần Hữu Khoa
Anh chỉ muốn chạm vào chỗ em đau — nếu em cho phép.
Không gian yên lặng một lúc lâu.
Anh chỉ đưa cậu một ly cacao nóng, rồi ngồi đó, như một sự hiện diện dịu dàng.
Cậu bật đoạn ghi âm của Quang Anh lần nữa.
Nhưng lần này, cậu không nghe hết.
Nhìn ra cửa sổ, và lần đầu tiên, nghĩ rằng có lẽ… mình không cần phải chờ mãi một người sẽ không bao giờ quay lại.
Hoàng Đức Duy
Nếu em yêu thêm một người khác, anh có giận không?
Không ai trả lời. Nhưng Duy vẫn hỏi.
Vài ngày sau, Khoa gửi một tin nhắn.
Trần Hữu Khoa
📱: Nếu hôm nào em thấy lòng trống rỗng quá, đừng uống cà phê.
Trần Hữu Khoa
📱: Gọi anh, anh sẽ mang gì đó ngọt hơn.
Trần Hữu Khoa
📱: Dù không phải là người em muốn… anh vẫn sẽ đến.
Cậu không trả lời ngay, nhưng cũng không xóa tin nhắn như mọi lần.
Và đêm đó, cậu ngủ không mơ thấy Quang Anh nữa.
Chỉ thấy một bàn tay đưa về phía mình — bàn tay của một người lạ đang học cách dỗ cậu từng chút một.
Comments