Mọi người có ý kiến hay muốn góp ý gì thì hãy comment nhé.
______________________________
Trên tầng cao nhất của toà nhà Y.B Group – một tập đoàn nội thất hàng đầu khu vực châu Á, tiếng bước chân vang vọng trong hành lang sang trọng dẫn đến phòng họp chính. Vương Nhất Bác – 25 tuổi, CEO trẻ tuổi, tài giỏi và là một trong những tổng tài lạnh lùng, khó gần nhất giới thương trường, đang ngồi chờ đợi một nhân vật đặc biệt.
Trong lòng cậu dâng trào cảm giác kỳ lạ: hồi hộp, nóng ran và có cả một chút giận dữ bị kìm nén đã nhiều năm. Cậu nhấn đầu ngón tay lên mặt bàn kính đen, nơi tờ lý lịch vừa được đặt xuống. Tên người đó in rõ: Tiêu Chiến.
Ký ức năm xưa tràn về như thác lũ.
Chú là người đã đưa cậu về chăm sóc khi cha mẹ cậu mất trong tai nạn, người đàn ông luôn dịu dàng, bao dung nhưng rồi cũng chính là người đột ngột biến mất khỏi cuộc đời cậu năm cậu 18 tuổi, không một lời từ biệt. Cái bóng của chú theo cậu suốt những năm tháng trưởng thành, và giờ đây – Vương Nhất Bác đã đủ mạnh để đưa chú quay trở lại.
Cánh cửa mở ra.
Tiêu Chiến bước vào. Anh vẫn như ngày nào – thanh lịch, chỉn chu, dáng người cao và gầy, gương mặt mang theo nét dịu dàng nhưng đầy khoảng cách. Ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát. Vương Nhất Bác không biểu lộ cảm xúc, nhưng trái tim cậu đập mạnh.
Sau một khoảng lặng trợ lý Trương lên tiếng
Trợ Lý Trương
Anh Tiêu Chiến là chuyên gia thiết kế, vừa về nước sau 7 năm công tác tại Pháp. Hôm nay anh ấy sẽ nhận chức trưởng phòng thiết kế tại chi nhánh mới của tập đoàn.
Vương Nhất Bác
“Không.” / Giọng Nhất Bác lạnh lùng/
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn cậu.
Vương Nhất Bác
Anh ấy sẽ làm việc trực tiếp với tôi. Ở văn phòng tổng.
Không khí bỗng chùng xuống.
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến nhíu mày, hơi kinh ngạc: “Tôi nghĩ mình được sắp xếp ở chi nhánh...”
Vương Nhất Bác
/ Nhất Bác đứng dậy, tiến lại gần, từng bước chân trầm ổn. Cậu cao hơn anh, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói trầm và chắc/
Vương Nhất Bác
Tôi không thích chia sẻ. Nhân sự tôi quan tâm, phải ở gần tôi.
Tiêu Chiến
/Tiêu Chiến khựng người/
Vương Nhất Bác
/Ánh mắt Vương Nhất Bác khóa chặt lấy anh, không cho anh bất kỳ con đường lui nào/
Tiêu Chiến
Tôi nghĩ... cậu đang nhầm lẫn gì đó. /Anh lùi một bước, nhưng Vương Nhất Bác không cho cơ hội thoát/
Vương Nhất Bác
" Không ".
Vương Nhất Bác
Tôi rất rõ mình đang làm gì./Cậu cúi sát xuống, ánh mắt lạnh tanh chuyển dần thành nóng rực, gần như muốn thiêu cháy người đối diện/
Vương Nhất Bác
Chú quay về là vì tôi gọi. Không ai được cản. Kể cả chú.
Giọng nói ấy khiến Tiêu Chiến như bị bóp nghẹt. Trong một khoảnh khắc, anh không còn biết mình là ai – chỉ biết ánh mắt của thằng nhóc ngày xưa giờ đây đã trở thành người đàn ông nguy hiểm, quyết đoán, bá đạo và mang ánh nhìn chiếm hữu đến đáng sợ.
Tiêu Chiến
Vì sao lại là tôi? /Anh hỏi khẽ, giọng lạc đi/
Vương Nhất Bác
Vì chú là của tôi. /Vương Nhất Bác đáp không cần suy nghĩ/
Vương Nhất Bác
Và luôn luôn như vậy
Chỉ một câu nói, như tuyên bố chủ quyền không thể phá vỡ.
_______________________________
MISANTHROPE
MỌI NGƯỜI THẤY HAY THÌ CHIA SẺ VỚI LIKE CHO TÁC PHẨM NÀY NHA.!!!
Comments