Lửa Gần Rơm Lâu Ngày Cũng Bén Với Đối Thủ Nhà Bên
Kỳ phùng địch thủ
Hai năm sau, cả hai đã lên lớp 7. Nắng vẫn nhuộm vàng sân trường quen thuộc, gió vẫn nhẹ thổi qua từng tán cây. Trong lớp học, không khí sôi nổi vì vừa trả bài kiểm tra Toán
Cô giáo
Điểm tuyệt đối trong lần thi này là của…
Cô giáo
Thần Phong và Nghi Trân
Cô giáo
Lần này điểm số của hai em lại bằng nhau rồi
Cô giáo
Cứ giữ vững phong độ như thế nhé
Thần Phong ( bé)
Dạ vâng thưa cô
Nghi Trân ( bé )
Dạ vâng thưa cô
Cả lớp ồ lên, vài bạn cười trêu. Nghi Trân quay phắt lại nhìn Thần Phong, ánh mắt lấp lánh chiến thắng và thách thức.
Nghi Trân ( bé )
Thấy chưa? Cậu tưởng có mình giỏi thôi hả? / hất cằm/
Thần Phong ( bé)
Ừ thì giỏi đấy / nhếch mép/
Thần Phong ( bé)
Nhưng tôi không biết ai tối qua đó là người vẫn nhắn hỏi bài tôi nhỉ?
Nghi Trân đỏ mặt, tay siết chặt cây bút
Nghi Trân ( bé )
Đó là vì hôm qua tôi mất tập trung nên mới không hiểu thôi
Nghi Trân ( bé )
Không thì còn lâu mới cần tới cậu
Thần Phong ( bé)
Vậy cơ đấy thế mai lại thử thi tiếp không / cười nhẹ /
Nghi Trân cũng không chịu thua, bĩu môi thách thức lại
Nghi Trân ( bé )
Mai tôi thắng cho cậu biết tay
Giờ ra chơi. Cả lớp túa ra sân. Nghi Trân chạy ra chỗ ghế đá, lôi vở ra nhẩm lại công thức. Bất chợt, Phong xuất hiện bên cạnh
Thần Phong ( bé)
Ra chơi cũng không rời vở à? Chăm vậy không sợ cận hả
Nghi Trân ( bé )
Cậu thì sao? Không ôn bài thì điểm kém đừng khóc nhé
Thần Phong ( bé)
Tôi không cần ôn cũng đủ thắng cậu, nên yên tâm đi / thách thức/
Nghi Trân ( bé )
/ tức giận/ cậu biến đi cho tôi
Thần Phong phá ra cười, nháy mắt tinh nghịch rồi chạy đi, để lại Nghi Trân đỏ mặt giận dỗi nhưng tim lại đập rộn không hiểu vì sao
Chiều hôm đó, sau buổi học, cả hai cùng đi bộ trên con phố rợp bóng cây
Vừa đi, Thần Phong vừa vung vẩy cây bút bi trên tay, còn Nghi Trân thì ôm cặp sách trước ngực
Thần Phong ( bé)
Có cần tôi sách cặp hộ cậu không / cười/
Nghi Trân ( bé )
Hứ tôi không thèm
Thần Phong ( bé)
Thế thì thôi vậy/ cười nhẹ /
Thần Phong ( bé)
Này, bài Văn hôm nay cậu được mấy điểm?
Nghi Trân ( bé )
9,75. Sao? Còn cậu
Thần Phong ( bé)
Tôi chỉ được có 10 thôi. Có cần tôi chỉ cách cho không
Nghi Trân ( bé )
/ Đánh nhẹ vào vai Phong/ Cậu đúng là đồ đáng ghét
Thần Phong ( bé)
Đáng ghét nhưng vẫn hơn cậu / cười hả hê /
Nghi Trân ( bé )
Hứ cậu cứ chờ mà xem
Thần Phong ( bé)
/ Lắc đầu cười /
Hai người đấu khẩu suốt đường đi, nhưng ai nấy đều không nhận ra rằng giữa những câu cãi cọ chí chóe ấy lại vương vất cả chút ấm áp và quen thuộc. Và cứ thế, từng ngày trôi qua, từng bài kiểm tra, từng thành tích lại trở thành cái cớ để cả hai bên nhau nhiều hơn
Vài ngày sau, khi cả lớp chuẩn bị cho kỳ thi học kỳ, Nghi Trân bận tối mặt ôn bài. Còn Phong thì vẫn thong dong như thường ngày. Nghi Trân thấy vậy không nhịn được, tiến lại gần bàn Thần Phong
Nghi Trân ( bé )
Cậu không học à
Nghi Trân ( bé )
Lỡ thua thì đừng có trách tôi không nể tình nhé
Thần Phong ( bé)
Thua cậu á
Thần Phong ( bé)
Nằm mơ đi / khiêu khích/
Nghi Trân ( bé )
Vậy thì cậu cứ chờ đấy đi
Nghi Trân ( bé )
Lần này tôi nhất định sẽ lấy hạng 1 / nhếch mép/
Thần Phong ( bé)
Ok được thôi
Thần Phong ( bé)
Nếu cậu hạng 1
Thần Phong ( bé)
Tôi mời cậu đi ăn không thì ngược lại
Thần Phong ( bé)
Cậu dám không
Nghi Trân ( bé )
Tôi có gì mà không dám
Nghi Trân ( bé )
Cậu nhớ lấy lời nói của cậu đấy
Thần Phong ( bé)
Tôi chắc chắn nhớ yên tâm đi hạng 2 à~
Nghi Trân ( bé )
/ lườm/ cậu lại ngứa đòn r phải không
Thần Phong chỉ cười khẽ, và cả hai lại rượt nhau quanh sân trường, tiếng cười, tiếng la hét của Nghi Trân hòa với cả nắng chiều, trở thành bức tranh tuyệt đẹp của tuổi học trò hồn nhiên mà khó quên
tác giả cute phô mai que
Và giữa những chuỗi ngày tháng đấu khẩu không dứt ấy, giữa những lần so bì điểm số và thử thách nhau không mệt mỏi, tình cảm giữa Thần Phong và Hạ Nghi Trân cứ thế lớn dần, tựa như lửa gần rơm, chỉ chờ ngày bùng cháy thành thứ cảm xúc đặc biệt không thể nào chối bỏ
Comments