Ngày 12/11
Tan học, xe buýt đông nghịt. Tôi đang lo sẽ phải đứng thì thấy Thanh Nhiên nghiêng đầu ra cửa sổ, tay đặt lên ghế bên cạnh.
Hạ An Nhiên
Tôi bước lên, cậu quay sang, giọng nhỏ nhẹ :
Trần Thanh Nhiên
“Giữ chỗ cho cậu đó.”
Hạ An Nhiên
Tôi ngồi xuống, tim khẽ lỡ một nhịp.
“Cậu hay giữ chỗ cho bạn nữ thế này à?”
Hạ An Nhiên
Cậu khẽ cười, nghiêng mặt nhìn tôi:
Trần Thanh Nhiên
“Không đâu… chỉ có cậu thôi.”
Hạ An Nhiên
Tôi ngồi bên cửa sổ thì bất giác… cảm thấy có ánh mắt là lạ.
Hạ An Nhiên
Quay sang.
Ở dãy ghế đối diện, vài bạn nữ đang nhìn tôi — rồi xì xầm gì đó với nhau, mắt liếc nhanh về phía Thanh Nhiên.
Hạ An Nhiên
Tôi bối rối cúi đầu, tay siết nhẹ quai balo.
Hạ An Nhiên
Ngay lúc ấy, cậu nghiêng sang, nhẹ giọng:
Trần Thanh Nhiên
“Không cần để ý họ đâu.”
Hạ An Nhiên
Tôi ngước lên. Cậu vẫn nhìn về phía trước, như chưa từng quay lại. Nhưng má tôi lại ửng hồng, không phải vì ánh mắt của người khác... mà vì cậu vẫn luôn là ánh nhìn dịu dàng nhất.
-------
Hạ An Nhiên
Trời tối sầm khi tôi về đến con hẻm quen thuộc. Căn nhà cấp bốn cũ kỹ lọt thỏm giữa những dãy nhà cao tầng—mái tôn méo mó, cửa gỗ kẽo kẹt theo từng cơn gió.
Hạ An Nhiên
Tôi khép cửa sau lưng, cả thế giới sáng ngoài kia vụt tối lại.
Hạ An Nhiên
Căn nhà chìm trong mùi cồn và ẩm mốc. Quần áo vương vãi. Ti vi bật ầm ĩ nhưng chẳng ai xem.
Hạ An Nhiên
Bố đang ngồi đó, trên chiếc ghế gỗ ọp ẹp, ánh mắt đỏ ngầu, lưng khòm xuống như thể đời đè nặng lên ông.
Hạ An Nhiên
Nhưng người bị đè… là tôi.
Ông từng là một người cha trầm lặng, hiền lành. Từng cõng tôi qua mưa, từng đút tôi ăn khi mẹ bận.
Nhưng sau ngày mẹ chết vì bệnh không cứu kịp—tất cả biến mất.
Hạ An Nhiên
Ông đổ lỗi cho tôi.
Vì tôi không nhắc mẹ uống thuốc đúng giờ.
Vì tôi không gọi cấp cứu sớm.
Vì tôi còn sống.
Hạ An Nhiên
Tối đầu tiên sau đám tang, ông tát tôi. Tôi ngã dúi vào vách tường.
Tôi không khóc. Chỉ sững lại.
Rồi quen dần với những cú đánh sau đó.
Hạ An Nhiên
Có đêm ông say, ông lôi tôi ra giữa nhà, nắm tóc tôi, gằn từng chữ:
Hạ An Nhiên
“Mày là cái thứ báo đời. Nếu không vì mày… mẹ mày đã không chết.”
Hạ An Nhiên
Mỗi cú đạp, cú đấm… không đau bằng câu đó.
Hạ An Nhiên
Tôi quen sống không tiếng động.
Chỉ biết giật mình với tiếng lon bia rơi.
Chỉ biết rút người vào góc tường khi ông bắt đầu lảm nhảm.
Chỉ biết chờ đợi… một ai đó, dù là vô tình, nhìn thấy tôi.
Hạ An Nhiên
Có lúc tôi soi gương, thấy mình cười. Nụ cười méo mó như dán tạm lên gương mặt nứt vỡ.
Tôi vẫn đến lớp với chiếc áo sơ mi sạch, với tóc buộc gọn.
Vì nếu để lộ, tôi sẽ khiến người ta lo. Tôi không muốn thế.
Tôi… chỉ muốn yên.
Comments