[AllRin/Blue Lock] Thiên Hạ Vì Em Mà Loạn
Chapter 1
Bầu trời Paris xanh ngắt, trong vắt đến độ có thể thấy rõ từng gợn mây trắng bồng bềnh trôi.
Dưới sân tập, Rin đang mải miết với trái bóng, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán, nhỏ giọt xuống chiếc áo tập ướt đẫm, nhưng em vẫn không ngừng nghỉ.
Những cú sút uy lực, những pha đi bóng lắt léo, tất cả đều hoàn hảo đến từng milimet, chứng tỏ em không hổ danh là một trong những tiền đạo hàng đầu thế giới.
Ba năm kể từ khi Blue Lock kết thúc, Rin đã trở thành một biểu tượng.
Không chỉ ở Nhật Bản mà trên toàn cầu, cái tên Itoshi Rin đồng nghĩa với sự xuất sắc, với một phong cách chơi bóng tàn nhẫn nhưng đầy mê hoặc.
Các danh hiệu cứ thế đổ về, các hợp đồng tài trợ béo bở nối tiếp nhau, nhưng Rin vẫn là Rin, vẫn cô độc trên con đường chinh phục đỉnh cao.
Em không quan tâm đến hào quang, không bận tâm đến những lời ca tụng hay chỉ trích.
Mục tiêu duy nhất của em là trở nên mạnh hơn, nghiền nát mọi đối thủ, và một ngày nào đó, có thể đối mặt với người anh trai mà em đã từng thần tượng, Itoshi Sae, trên một sân đấu đẳng cấp thế giới.
Sau buổi tập cá nhân mệt mỏi, Rin tắm rửa, thay đồ và bước ra khỏi phòng.
Em ngước nhìn lên bầu trời, hít một hơi thật sâu, cảm nhận làn gió mát lạnh mơn man da thịt.
Tâm trí em trống rỗng, chỉ còn lại sự tĩnh lặng sau những giờ phút vật lộn với trái bóng.
Đột nhiên, một tia sáng chói lòa xé toạc không trung. Rin nheo mắt, ban đầu tưởng đó chỉ là phản chiếu ánh nắng mặt trời, nhưng không, tia sáng đó ngày càng lớn, lớn dần, và kéo theo một luồng không khí xoáy mạnh.
Nó không phải là một tia sét, cũng không phải là ánh sáng từ một chiếc đèn pha, một thực thể xoáy tròn như một hố đen thu nhỏ, lơ lửng ngay trên sân vận động.
Itoshi Rin
Cái gì vậy trời?
Rin lầm bầm, cảm giác một luồng năng lượng lạ lùng đang hút lấy em. Chiếc điện thoại trong túi quần rung lên bần bật, rồi rơi xuống đất.
Cỏ dưới chân em bắt đầu rung chuyển, những viên sỏi nhỏ nảy lên như đang nhảy múa.
Luồng xoáy trên bầu trời ngày càng lớn, phát ra một âm thanh rít gào chói tai.
Người dân xung quanh bắt đầu hoảng loạn. Tiếng la hét, tiếng còi xe cảnh sát, và tiếng còi báo động vang lên khắp nơi.
Rin cố gắng giữ vững thăng bằng, nhưng một lực hút vô hình, mạnh mẽ đến kinh ngạc, đang kéo em lên.
Chiếc vali trên tay em rơi phịch xuống đất, quần áo, giày dép, và những vật dụng cá nhân bay tứ tung. Em cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, rồi bị nhấc bổng lên không trung.
Itoshi Rin
Đéo gì vậy?...Khoan, khoan đã...dừng lại!!
Rin nghiến răng, cố gắng vùng vẫy, em vung tay, đá chân, nhưng vô ích. Luồng xoáy trên bầu trời đã biến thành một cái miệng khổng lồ, nuốt chửng lấy mọi thứ.
Không khí loãng dần, áp lực tăng lên đột ngột khiến tai em ù đi. Xung quanh em là một màu đen thăm thẳm, xen kẽ những vệt sáng tím chói lòa.
Cảm giác như có hàng ngàn mũi kim châm vào da thịt, lạnh buốt thấu xương.
Hình ảnh cuối cùng Rin nhìn thấy là khuôn mặt của một phóng viên nào đó đang giơ máy ảnh, và xa xa là những ánh đèn nhấp nháy của xe cứu hỏa.
Rồi mọi thứ chìm vào bóng tối, một cảm giác buồn nôn mãnh liệt ập đến, và ý thức của em dần chìm vào khoảng không vô định.
Cảm giác đầu tiên Rin nhận ra là một cơn đau nhói ở đầu, như thể có ai đó vừa giáng một búa tạ vào thái dương em.
Mí mắt nặng trĩu, nhưng em vẫn cố gắng hé mở. Ánh sáng lờ mờ lọt vào, nhưng không phải là ánh sáng quen thuộc từ đèn phòng hay ánh nắng ban mai.
Đó là một thứ ánh sáng yếu ớt, pha lẫn chút vàng, hắt ra từ một ngọn đèn trần lạ lẫm.
Thứ mùi đầu tiên xộc vào mũi Rin là mùi thuốc sát trùng nồng nặc, xen lẫn mùi tinh dầu thoang thoảng và một chút gì đó rất cổ điển.
Tiếng chim hót líu lo bên ngoài khung cửa sổ, ríu rít nghe rất thanh bình.
Itoshi Rin
Cái gì thế này?
Rin khẽ rên, cố gắng nhúc nhích, toàn thân em đau nhức, đặc biệt là phần đầu.
Em cảm thấy một vật nặng đè lên chân, và khi liếc nhìn xuống, em thấy một chiếc chăn len dày cộp, màu xanh đậm, khác hẳn với bộ chăn ga gối đệm quen thuộc của em.
Khó khăn lắm Rin mới mở to mắt. Trần nhà cao vút, được trang trí bằng những đường phào chỉ tinh xảo mà em chưa từng thấy.
Bức tường màu kem nhạt, treo vài bức tranh phong cảnh sơn dầu theo phong cách Châu Au cổ điển.
Căn phòng rộng lớn, với những món đồ nội thất bằng gỗ tối màu, chạm khắc cầu kỳ. Một chiếc bàn trang điểm cổ điển đặt cạnh cửa sổ, trên đó có một chiếc gương lớn viền vàng.
Rin nằm bất động, cố gắng sắp xếp lại những mảnh ký ức vụn vỡ. Em nhớ mình đang tập luyện, nhớ cái hố đen đáng sợ trên bầu trời, và nhớ cảm giác bị nó nuốt chửng.
Chắc chắn không phải là bệnh viện, mọi thứ quá xa lạ.
Cố gắng gượng dậy, Rin cảm thấy một cơn choáng váng ập đến. Em vịn tay vào thành giường, từ từ nhấc chân xuống.
Chân em run rẩy, mềm nhũn như bún, Rin loạng choạng bước đi, cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Tiếng dép lê lẹp kẹp trên sàn gỗ. Rin nhìn xuống chân. Một đôi dép lông màu xanh than, mềm mại và ấm áp.
Rin bước đến chiếc gương lớn. Hình ảnh phản chiếu trong gương khiến em sững sờ.
Vẫn là khuôn mặt của em, nhưng có chút khác lạ. Làn da trắng hơn, có lẽ do ít tiếp xúc với nắng. Đôi mắt vẫn sắc lạnh, nhưng có một chút gì đó non nớt hơn.
Mái tóc xanh đen giờ dài hơn một chút, chạm đến gáy. Điều đáng ngạc nhiên nhất là bộ quần áo em đang mặc: một bộ pyjama lụa màu xanh pastel, được cắt may tinh xảo, chất liệu mềm mại và mát lạnh.
Itoshi Rin
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?..
Rin đưa tay lên vò đầu. Cảm giác đau nhức ở thái dương càng rõ rệt. Em cảm thấy một luồng thông tin lạ lẫm đang chảy vào đầu, nhanh đến mức em không thể xử lý kịp.
Những cái tên, những gương mặt, sự kiện...tất cả đều xa lạ, nhưng lại có vẻ rất quen thuộc.
Rin nhắm mắt, cố gắng hít thở sâu, trấn tĩnh lại. Em thông minh. Em biết mình không thể hoảng loạn lúc này. Có điều gì đó không đúng.
Em mở tủ quần áo. Bên trong treo đầy những bộ đồ sang trọng, đủ các kiểu dáng, từ vest lịch lãm đến áo sơ mi lụa, quần tây cao cấp.
Không có một bộ đồ thể thao nào, không một chiếc áo tập, không một chiếc giày đá bóng nào. Điều này khiến Rin nổi điên. Bóng đá là cuộc sống của em.
Rin đấm mạnh vào cánh cửa tủ. Tiếng động vang vọng khắp căn phòng, và bàn tay em đau điếng.
Cơn giận bùng lên trong lòng em. Em không thể chấp nhận được điều này.
Điện thoại của em đâu? Túi đồ của em đâu? Mọi thứ đều biến mất.
Em bị mắc kẹt ở đây, trong một căn phòng xa lạ, với một cơ thể đau nhức.
Rin lao đến cửa sổ, kéo rèm ra. Bên ngoài là một khu vườn rộng lớn, được cắt tỉa cẩn thận, với hàng cây xanh mướt, thảm cỏ trải dài và khóm hoa đủ màu sắc.
Xa hơn nữa là các tòa nhà kiến trúc cổ kính, mái ngói đỏ tươi, tường gạch trầm mặc.
Đây không phải thế giới của em.
Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu Rin: Xuyên không.
Em từng đọc những bộ truyện tranh vớ vẩn về việc xuyên không, nhưng em chưa bao giờ tin vào điều đó.
Không lẽ bây giờ, em đang là nhân vật chính trong một câu chuyện như vậy?
Itoshi Rin
Chết tiệt, chỗ đéo nào đây?..
Rin gầm gừ, em cảm thấy một sự khó chịu kinh khủng dâng lên trong lòng.
Em không quan tâm mình xuyên không đến đâu, em chỉ muốn trở về. Trở về với trái bóng, trở về với sân cỏ, trở về với cuộc sống mà em đã dày công xây dựng.
Rin quay lại, quét mắt khắp căn phòng. Em cần tìm một manh mối. Một thứ gì đó có thể giải thích được chuyện này.
Trên chiếc bàn cạnh giường ngủ, có một tập giấy dày cộp, được buộc bằng một sợi ruy băng lụa. Rin tò mò cầm lên.
Là một cuốn nhật ký cũ, bìa bằng da thuộc, đã ngả màu theo thời gian. Em mở ra, những dòng chữ viết tay mềm mại, thanh thoát hiện ra.
Au
Bộ kia dở quá nên viết lại cái mới để thỏa mãn, cũng không có rì đặc biệt, được cái văn nó lủng củng thôii
Comments