Bảy Ngày Yêu Lại Của Tổng Giám Đốc!

Bảy Ngày Yêu Lại Của Tổng Giám Đốc!

Chương 1: Cảm giác phiền lòng

Căn biệt thự toạ lạc tại một trong những khu phố đắt đỏ nhất trung tâm thành phố, nơi mỗi tấc đất đều trị giá hàng tỉ đồng. Kiến trúc ba tầng bề thế, sân vườn tĩnh lặng và dãy kính lớn hướng ra toàn cảnh đêm đô thị.

Từ xa nhìn lại, ánh đèn bên trong phản chiếu qua lớp kính, tạo thành một khối sáng ấm áp nhưng xa cách, như thể cả thế giới bên trong ấy luôn khép kín với phần còn lại của thành phố.

Tất cả đều ngầm khẳng định thân phận chủ nhân không hề tầm thường. Và người sở hữu căn biệt ấy thự là tổng giám đốc của tập đoàn Thương thị, tên Thương Duật Thành.

Gần đây, biệt thự thường xuyên sáng đèn đến khuya. Bên trong xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp đến mức, khiến người giúp việc cũng phải ngoái nhìn mỗi lần cô bước ngang qua. Dáng vẻ của cô gái ấy, là đẹp đến mê hoặc lòng người.

Mọi người đều biết, cô gái xinh đẹp đó là bạn gái của Thương Duật Thành, họ đã quen nhau từ rất lâu về trước.

Có người nói rằng, cô xuất thân từ dòng dõi thư hương lâu đời. Gia tộc từng có tiếng trong giới học thuật, ông ngoại là giáo sư đại học, cha từng là nhà nghiên cứu nổi tiếng.

Nhưng không một ai biết rằng, thời thế đổi thay, danh tiếng lụi tàn, tài sản cũng dần hao hụt.

Cô vẫn giữ được phần cốt cách, học hành tử tế, là sinh viên xuất sắc của một trường đại học danh giá. Nhưng trong thế giới mà tiền bạc luôn đi trước, thân phận ấy, dù không thấp kém, nhưng so với Thương Duật Thành, vẫn là có chút không tương xứng.

***

Về đêm, căn biệt thự đặc biệt yên tĩnh.

Giản Tranh đặt dĩa trái cây xuống bàn, rồi nhẹ nhàng xoay người, vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông đang tựa lưng trên sô pha.

Thương Duật Thành hơi nghiêng người, đặt tập tài liệu dày cộp sang một bên bàn. Ngay sau đó, cánh tay rắn chắc đưa ra, vòng lấy eo cô, động tác thuần thục, có chút cưng chiều, như thể đã quen thuộc với việc có cô trong vòng tay.

Dưới ánh đèn vàng nhạt hắt xuống từ chùm đèn trần, làn da cô ánh lên sắc trắng mềm mại. Mái tóc dài rủ xuống theo từng cử động, khẽ chạm vào xương quai xanh, vạt áo ngủ lụa mỏng càng tôn thêm đường nét bờ vai mảnh mai, thanh thoát.

Từng động tác của cô, từ cách cúi đầu đến khi tựa vào vai hắn, đều toát lên một vẻ dịu dàng, xinh đẹp.

Cô nghiêng đầu, khẽ dụi mặt vào hõm cổ người đàn ông, mái tóc phủ lên ngực áo Thương Duật Thành, hơi thở mỏng nhẹ phả vào làn da.

Gương mặt nhỏ nhắn áp sát vào cổ hắn, mang theo mùi hương quen thuộc khó phai.

Mùi hương ấy từng khiến hắn thấy dễ chịu, nay lại làm lòng thêm ngột ngạt. Cảm giác như bị nhấn chìm trong thứ gì đó mềm mại quá mức, ngọt ngào nhưng không còn khiến tim hắn lạc nhịp.

Cả cơ thể Giản Tranh hoàn toàn ngã vào bờ ngực săn chắc của hắn, ngoan ngoãn như thể tìm thấy nơi để dựa vào.

"Thương Duật Thành... từ lúc nãy đến giờ, anh vẫn không nói chuyện với em."

Thương Duật Thành thoáng cau mày, ánh mắt rơi vào khoảng không trước mặt, không nhìn cô, cũng không trả lời.

Mí mắt cụp xuống, vẻ trầm mặc của người đàn ông khiến không khí như đặc quánh lại.

Bộ dạng làm nũng của Giản Tranh, từng khiến hắn thấy thú vị, nay chỉ còn lại cảm giác khó chịu.

Hắn cũng không rõ lí do là gì.

Dạo gần đây, việc thấy cô xuất hiện trong tầm mắt, hay nhẹ nhàng gọi tên hắn, cũng khiến Thương Duật Thành nảy sinh cảm giác phiền lòng.

Cảm giác như một thói quen cũ kĩ không còn khiến người ta muốn giữ lại, nhưng vì nể tình quá khứ nên vẫn chưa nỡ vứt bỏ.

Giản Tranh buông tay ra khỏi cổ người đàn ông, sau đó điều chỉnh lại tư thế, ngồi lên đùi hắn.

"Anh sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à?"

"Không có gì. Anh chỉ cảm thấy hơi đau đầu."

Cô lo lắng đưa tay sờ lên trán hắn, thì Thương Duật Thành giữ chặt tay cô lại.

"Anh đã bảo đau đầu."

Giọng Thương Duật Thành lớn đến mức khiến cô giật mình, gần như là đang quát lên. Giản Tranh không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên gắt gỏng như vậy.

"Anh làm sao thế? Em chỉ muốn kiểm tra xem anh có bị sốt không mà."

Thương Duật Thành cũng nhận ra bản thân phản ứng có chút thái quá. Hắn điều chỉnh lại giọng nói, sau đó ôm Giản Tranh đặt sang bên cạnh.

"Anh xin lỗi, đầu đau quá nên anh không nghĩ được gì."

Hắn đứng lên, tay nới lỏng cà vạt.

"Em ngủ sớm đi. Anh về phòng trước."

Giản Tranh ngồi đó, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng người đàn ông đang khuất dần trên cầu thang. Trong khoảnh khắc đó, cảm giác hụt hẫng dâng lên.

Ngón tay cô vô thức siết chặt váy ngủ. Dạo gần đây, cô cảm nhận được có điều gì đó rất lạ.

Thương Duật Thành vẫn đối xử tốt với cô, nhưng ánh mắt nhìn cô đã không còn như lúc trước, mà lạnh đi vài phần. Thậm chí, cái ôm cũng dần trở nên hời hợt, như thể tất cả đều là gượng ép.

Giản Tranh lặng người trong dòng suy nghĩ một lúc lâu. Cuối cùng, cô khẽ lắc đầu, tự trách mình đã suy diễn quá nhiều. Có lẽ dạo gần đây, công ty của Thương Duật Thành gặp phải không ít rắc rối, nên hắn mới trở nên lãnh đạm như vậy.

Cô muốn tin là như thế.

Vì nếu không phải vậy… thì điều khiến cô sợ nhất, đang dần trở thành sự thật.

Hot

Comments

Ryan

Ryan

người xem đầu tiên!!!!

2025-06-26

4

Agonis

Agonis

Ủng hộ nhỏ Rót từ bên kia qua đây mà vẫn lười tặng hoa🌚

2025-07-12

2

💤#Hào Quang NVPD_ Tuan 🐧

💤#Hào Quang NVPD_ Tuan 🐧

Anh ta có ngoại tình hong z

2025-07-07

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Cảm giác phiền lòng
2 Chương 2: Hụt hẫng
3 Chương 3: Hết yêu
4 Chương 4: Chia tay nhé
5 Chương 5: Nơi mình phải kết thúc
6 Chương 6: Đánh cược
7 Chương 7: Bảy năm đổi lấy bảy ngày
8 Chương 8: Ranh giới
9 Chương 9: Ý đồ
10 Chương 10: Vở kịch
11 Chương 11: Đừng kì vọng quá nhiều
12 Chương 12: Cảm thấy không thoải mái
13 Chương 13: Tìm về chốn cũ
14 Chương 14: Là vì điều gì
15 Chương 15: Khoảng cách
16 Chương 16: Hôn anh
17 Chương 17: Giấc mơ ngọt ngào
18 Chương 18: Buổi hòa nhạc
19 Chương 19: Khúc dương cầm năm ấy
20 Chương 20: Mâu thuẫn
21 Chương 21: Thương Duật Thành đang ghen?
22 Chương 22: Ừ, anh ghen
23 Chương 23: Ung thư máu
24 Chương 24: Còn quá trẻ để chấp nhận
25 Chương 25: Lo sợ
26 Chương 26: Thu dọn đồ đạc
27 Chương 27: Tất cả đều là bi kịch
28 Chương 28: Bị thương
29 Chương 29: Bắt đầu ở đâu, kết thúc ở đó
30 Chương 30: Duyên đã tận
31 Chương 31: Sắp đến lúc kết thúc
32 Chương 32: Đừng rời đi
33 Chương 33: Hận
34 Chương 34: Cô ấy đang giận thôi
35 Chương 35: Bất an
36 Chương 36: Tìm đến
37 Chương 37: Em bị điên rồi à?
38 Chương 38: Muốn kết hôn với em
39 Chương 39: Hôn lễ
40 Chương 40: Sống trọn khoảnh khắc này
41 Chương 41: Một đứa con
42 Chương 42: Chọn vợ cho hắn?
43 Chương 43: Không thể thắng nổi số phận
44 Chương 44: Gần đến hồi kết
45 Chương 45: Có tin vào phép màu không?
46 Chương 46: Kiếp sau nhất định phải gặp lại
47 Chương 47: Giấc mơ kì lạ
48 Chương 48: Anh là ai?
49 Chương 49: Có phải em đã từng gặp anh ở đâu rồi không?
50 Chương 50: Nhóc học lớp nào?
51 Chương 51: Đừng đi theo tôi nữa
52 Chương 52: Không thể hiểu chính mình
53 Chương 53: Hắn khóc vì giấc mơ
54 Chương 54: Nói dối
55 Chương 55: Chạy nhanh như vậy làm gì
56 Chương 56: Em sẽ khóc thật đó
57 Chương 57: Chúc anh thi tốt
58 Chương 58: Tai nạn
59 Chương 59: Anh muốn thất hứa đúng không?
60 Chương 60: Đồ xấu xa
61 Chương 61: Tỉnh rồi
62 Chương 62: Đau ở đây
63 Chương 63: Rung động không kiểm soát
64 Chương 64: Chúng ta biết hai đứa đang quen nhau
65 Chương 65: Em đồng ý
66 Chương 66: Phép màu duy nhất (End)
Chapter

Updated 66 Episodes

1
Chương 1: Cảm giác phiền lòng
2
Chương 2: Hụt hẫng
3
Chương 3: Hết yêu
4
Chương 4: Chia tay nhé
5
Chương 5: Nơi mình phải kết thúc
6
Chương 6: Đánh cược
7
Chương 7: Bảy năm đổi lấy bảy ngày
8
Chương 8: Ranh giới
9
Chương 9: Ý đồ
10
Chương 10: Vở kịch
11
Chương 11: Đừng kì vọng quá nhiều
12
Chương 12: Cảm thấy không thoải mái
13
Chương 13: Tìm về chốn cũ
14
Chương 14: Là vì điều gì
15
Chương 15: Khoảng cách
16
Chương 16: Hôn anh
17
Chương 17: Giấc mơ ngọt ngào
18
Chương 18: Buổi hòa nhạc
19
Chương 19: Khúc dương cầm năm ấy
20
Chương 20: Mâu thuẫn
21
Chương 21: Thương Duật Thành đang ghen?
22
Chương 22: Ừ, anh ghen
23
Chương 23: Ung thư máu
24
Chương 24: Còn quá trẻ để chấp nhận
25
Chương 25: Lo sợ
26
Chương 26: Thu dọn đồ đạc
27
Chương 27: Tất cả đều là bi kịch
28
Chương 28: Bị thương
29
Chương 29: Bắt đầu ở đâu, kết thúc ở đó
30
Chương 30: Duyên đã tận
31
Chương 31: Sắp đến lúc kết thúc
32
Chương 32: Đừng rời đi
33
Chương 33: Hận
34
Chương 34: Cô ấy đang giận thôi
35
Chương 35: Bất an
36
Chương 36: Tìm đến
37
Chương 37: Em bị điên rồi à?
38
Chương 38: Muốn kết hôn với em
39
Chương 39: Hôn lễ
40
Chương 40: Sống trọn khoảnh khắc này
41
Chương 41: Một đứa con
42
Chương 42: Chọn vợ cho hắn?
43
Chương 43: Không thể thắng nổi số phận
44
Chương 44: Gần đến hồi kết
45
Chương 45: Có tin vào phép màu không?
46
Chương 46: Kiếp sau nhất định phải gặp lại
47
Chương 47: Giấc mơ kì lạ
48
Chương 48: Anh là ai?
49
Chương 49: Có phải em đã từng gặp anh ở đâu rồi không?
50
Chương 50: Nhóc học lớp nào?
51
Chương 51: Đừng đi theo tôi nữa
52
Chương 52: Không thể hiểu chính mình
53
Chương 53: Hắn khóc vì giấc mơ
54
Chương 54: Nói dối
55
Chương 55: Chạy nhanh như vậy làm gì
56
Chương 56: Em sẽ khóc thật đó
57
Chương 57: Chúc anh thi tốt
58
Chương 58: Tai nạn
59
Chương 59: Anh muốn thất hứa đúng không?
60
Chương 60: Đồ xấu xa
61
Chương 61: Tỉnh rồi
62
Chương 62: Đau ở đây
63
Chương 63: Rung động không kiểm soát
64
Chương 64: Chúng ta biết hai đứa đang quen nhau
65
Chương 65: Em đồng ý
66
Chương 66: Phép màu duy nhất (End)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play