Chap 3

_______________
“Tao không giống mày. Không có tương lai đẹp đẽ. Không giỏi giang. Không dễ thương. Không dễ thương như mày nghĩ.”
“Lỡ mày không còn muốn tao ở bên nữa thì sao?”
__________________
Trời đêm lạnh lẽo.
Không có mưa, nhưng gió lùa qua khe cửa như móc vào tim người ta mà kéo từng sợi một.
Hắn bật dậy khỏi giường khi mọi người đã ngủ say.
Bàn tay siết chặt tấm áo mỏng, chân bước vội qua dãy hành lang gỗ cũ kỹ.
Không kịp mang áo khoác. Không cầm theo gì.
Chỉ có một thứ thôi nỗi sợ.
Cái sợ không nói thành lời.
Cái sợ mà một đứa trẻ chín tuổi không nên hiểu, nhưng lại hiểu rất rõ.
2 năm qua.
Nó tới bên cạnh hắn khi hắn lên bảy.
Lại sắp rời ra khi hắn lên chín.
Nó đem lại hơi ấm cho hắn.
Nó đem lại cảm giác hắn không còn một mình nữa.
Hắn đứng trước phòng yên lặng một lúc lâu.
Thường ngày tất cả đứa trẻ được ngủ cùng nhau ở phòng tập hợp.
Nhưng những đứa trẻ trên tám sẽ được chia ra nam ngủ riêng nữ ngủ riêng.
Tim đập nhanh đến mức đau.
Tay giơ lên định gõ… rồi lại rụt xuống.
Hắn chẳng có gì trong tay.
Sẽ không ai tin một đứa như hắn có thể giữ được một người như nó.
Rồi cửa mở ra.
Không cần gõ.
Nó nằm đó.
Mắt sưng húp lên vì khóc.
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
“vì chuyện lúc chiều sao?”.
Nghỉ xong hắn rồi xuống định xoa đầu nó.
Everleigh Seraphina
Everleigh Seraphina
ưm
Everleigh Seraphina
Everleigh Seraphina
Haru?
Everleigh Seraphina
Everleigh Seraphina
Haru tới đây làm gì vậy?
Hắn im lặng.
Cổ họng như bị khóa lại, từng từ mắc nghẹn nơi đầu lưỡi.
Mắt hắn đỏ lên.
Không phải vì khóc.
Mà vì đang giữ nước mắt lại đến mức toàn thân run lên.
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
đừng đi
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
chỉ còn một mình
“nếu nó đi, sẽ không còn ai bên cạnh mình nữa”
Hắn là một đứa trẻ.
Đứng trước người mà mình không muốn mất.
Và chẳng thể làm gì hơn.
Khoảng khắc hắn nói đừng đi.
Gió đêm như ngừng thổi.
Chỉ có đôi mắt ươn ướt của nó.
Và ánh đèn vàng phía hành lang run run như sắp tắt.
Nó không nói gì.
Chỉ bước tới thật chậm và ôm hắn.
Một cái ôm… bé nhỏ, nhưng siết rất chặt.
Chặt đến mức Hắn thấy mình gần như sụp xuống.
Không phải vì yếu mà vì trong vòng tay đó, có thứ mà hắn không giữ được.
Everleigh Seraphina
Everleigh Seraphina
Haru đi cùng tớ đi
Everleigh Seraphina
Everleigh Seraphina
chúng ta sẽ có bố mẹ
Everleigh Seraphina
Everleigh Seraphina
Haru sẽ làm anh trai của tớ
Nó biết hắn lớn hơn nó 1 tuổi.
Nhưng lúc đầu xưng hô như vậy nó quen rồi.
Hắn không nói gì nên nó cũng chẳng sửa lại cách xưng hô.
Hắn định nói gì đó, nhưng hắn lắc đầu.
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
không muốn làm anh trai..
Everleigh Seraphina
Everleigh Seraphina
vậy
Everleigh Seraphina
Everleigh Seraphina
sau này, Haru tìm tớ, được không?
Một câu hỏi nhẹ như gió.
nhưng khiến hắn đứng lặng như hóa đá.
“tìm bằng cách nào?”
“thế giới lớn như vậy… nếu mất rồi thì biết tìm ở đâu?”
“Lỡ nó quên mình thì sao? Lỡ mình thay đổi thì sao?”
Hắn chỉ khẽ gật đầu.
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
được
_______________
Sanzu Haruchiyo
Lần đầu gặp nó, thứ đầu tiên tao để ý không phải là nụ cười.
Cũng không phải giọng nói.
Mà là
Màu
?
Màu gì ấy nhở.
Là màu tóc của tao hồng nhạt như cánh đào phai đầu mùa.
Và màu mắt của nó cũng là hồng nhạt.
Nhưng trong veo hơn, như một giọt pha lê có thể tan bất cứ lúc nào.
“Giống nhau”.
Tao đã nghĩ vậy.
Rồi lập tức tự gạt đi.
“Không. Chẳng ai giống tao cả”
Nhưng rồi con nhỏ đó nhìn tao.
Cái nhìn đầu tiên đó không hề sợ, không hề đề phòng.
Chỉ có sự tò mò lẫn ấm áp.
Như thể tao không phải đứa trẻ rắc rối trong trại… mà là một ai đó, đáng để tin tưởng.
Và tao cũng đã nhìn nó lại.
Không phải vì ánh mắt nó đẹp.
Mà vì trong ánh mắt đó, tao thấy chính mình mà không bị phán xét.
“Sao lại không giống như những đứa khác?”
“Nó ngây thơ. Không hiểu đời.”
“Và chính vì vậy… nó không sợ tao”
“Không ai nhìn tao như vậy hết.”
Tao vẫn nhớ lúc tao buông câu trêu nó.
Nó chỉ cuối đầu.
Và khi ngẩng lên lại đôi mắt hồng nhạt ấy đã rưng rưng nước.
Đôi mắt hồng nhạt ấy..giờ long lanh, lấp lánh, như đang ôm trọn cả nỗi tủi thân của thế giới.
Từ đó… nó cứ xuất hiện bên cạnh.
Không phải ồn ào mà kiên trì.
Giống như một chiếc chăn mỏng được ai đó nhẹ nhàng quấn quanh người tao trong đêm lạnh.
Mà chính tao cũng không biết mình đã run từ lúc nào.
Tao chưa từng gọi ai là “ánh sáng”.
Vì ánh sáng thì xa lắm.
Còn tao thì chẳng bao giờ với tới.
Nhưng có khi ánh sáng cũng tự biết tới gần.
“Nó không mang theo sự thương hại.”
“Nó không hỏi tao sao không cười, sao hay giận, sao lại im lặng.”
“Nó chỉ ở đó”
“Và bằng cách nào đó, sự hiện diện của nó khiến mọi thứ xung quanh tao ấm hơn.”
NovelToon
“Nó là thiên thần à?”
“Không. Nó đâu có cánh.”
“…Nhưng mà, thiên thần chắc cũng không nhìn người khác bằng ánh mắt đó đâu.”
Nếu có điều gì khiến tao sợ nhất, thì đó là một ngày không còn thấy ánh mắt ấy nhìn mình nữa.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play