Chương 2: Bên dưới ánh nắng ban trưa
Giờ ra chơi hôm ấy, sân trường ngập nắng. Tiết xuân tháng ba không còn cái lạnh căm như mùa đông, nhưng cũng chưa đủ ấm để khiến người ta dễ mở lòng.
Tô Vãn ngồi một mình ở góc vườn phía sau thư viện – nơi ít học sinh lui tới. Cô đặt hộp sữa đậu nành xuống ghế đá, mở quyển sách Toán ra đọc. Nhưng rồi, ánh mắt chẳng đọc được chữ nào. Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Lục Dịch Thần – cái gật đầu nhỏ nhẹ, nét chữ ngay ngắn, và ánh mắt không bao giờ vội vàng.
Cô không quen với cảm giác có người giúp đỡ mình vô điều kiện. Từ nhỏ đến lớn, thứ cô học được là "tự làm đi, đừng làm phiền người khác."
Lục Dịch Thần(Na9)
Ở đây không ai ngồi à?
"Giọng nói quen thuộc vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô ngẩng đầu — là Lục Dịch Thần, tay cầm hộp cơm, vẫn vẻ điềm đạm ấy."
Tô Vãn(Nu9)
…Không có ai. //cô khẽ nói, dời sang một bên cho cậu ngồi.//
"Không nói gì thêm, cậu mở hộp cơm, ăn từng miếng nhỏ. Tô Vãn cúi xuống hộp sữa, tay khuấy ống hút mà chẳng uống. Không khí lặng như nước hồ mùa thu."
Lục Dịch Thần(Na9)
Cơm hôm nay hơi nhạt.
"Dịch Thần lên tiếng, như để xóa đi khoảng trống im lặng."
"Tô Vãn gật đầu, vẫn không nhìn lên."
''Một lúc sau, Dịch Thần bất ngờ nghiêng người, đặt xuống trước mặt cô… một viên kẹo sữa.''
Lục Dịch Thần(Na9)
Hôm qua tớ mua,thấy ngon
Ăn thử không?
"Tô Vãn sững người. Cô nhìn viên kẹo, rồi nhìn cậu. Trong ánh mắt ấy, không có thương hại, không có dò xét — chỉ là sự quan tâm rất đỗi tự nhiên."
Tô Vãn(Nu9)
Cảm ơn. //cô nói khẽ rồi nhận lấy viên kẹo//
"Một viên kẹo bé nhỏ, nhưng đủ làm ấm đôi tay vốn luôn lạnh."
"Buổi chiều, cả lớp có tiết sinh hoạt. Cô Lâm Nhã Chi thông báo"
Lâm Nhã Chi
Tuần tới sẽ có bài kiểm tra giữa kỳ môn Lý. Để hỗ trợ nhau học tốt hơn, cô sẽ xếp các bạn theo cặp để học nhóm sau giờ học
Lâm Nhã Chi
Tất nhiên, cặp đôi học nhóm sẽ là người ngồi cạnh mình. //cô giáo nói thêm.//
"Tô Vãn khẽ giật mình. Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt Lục Dịch Thần cùng lúc. Không ai nói gì, nhưng gương mặt cô khẽ nóng lên."
"Chiều hôm đó, Tô Vãn sắp xếp lại vở vở bài cũ. Lục Dịch Thần đã chép giúp cô khá nhiều nội dung. Cô không nói, nhưng lòng biết ơn thì không ít."
"Sau khi tan học, Dịch Thần chậm rãi thu dọn cặp, quay sang hỏi"
Lục Dịch Thần(Na9)
Mai… cậu có thể ở lại học cùng tớ không?
"Tô Vãn khựng lại. Câu nói ấy — như thể ai đó vừa lặng lẽ gõ vào một cánh cửa trong tim cô."
Tô Vãn(Nu9)
Ừm. Mai tớ ở lại
"Lần đầu tiên, câu trả lời của cô không phải là “tùy”, không phải “để sau”, mà là một lời hứa thật sự."
"Tô Vãn nhìn cậu một lát. Tim đập có chút nhanh."
Tô Vãn(Nu9)
//Cô ngập ngừng khẽ lên tiếng// Này… cậu còn bận gì không?
Lục Dịch Thần(Na9)
Không.Tớ tính về nhà thôi.Có chuyện gì à?
"Tô Vãn siết quai cặp một chút rồi nhìn sang chỗ khác, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe rõ"
Tô Vãn(Nu9)
…Tớ… muốn mời cậu ăn gì đó. Coi như cảm ơn cậu… vì giúp tớ học mấy hôm nay
"Khoảnh khắc ấy, gió xuân như khựng lại."
"Lục Dịch Thần hơi sững người, rồi khẽ cười, không phải kiểu cười đùa cợt, mà là nụ cười ấm áp khiến người ta muốn ở lại thêm một chút."
Lục Dịch Thần(Na9)
Vậy tớ không khách sáo nữa nhé.
Tô Vãn(Nu9)
Ừm... //cô khá vui vì cậu đã đồng ý đi ăn với cô//
[Quán ăn nhỏ gần trường – bánh hoành thánh & sữa đậu]
"Hai người ngồi ở bàn gần cửa sổ, ngoài trời hoa đào vẫn còn rơi lác đác. Tô Vãn chọn quán này vì yên tĩnh, lại không quá đông."
"Cô đặt hai phần hoành thánh, rồi lặng lẽ ngồi khuấy cốc sữa đậu."
Tô Vãn(Nu9)
Tớ chưa từng mời ai đi ăn… //cô nói, mắt nhìn vào cốc sữa đậu.//
Lục Dịch Thần(Na9)
Vậy tớ là người đầu tiên à? //Dịch Thần nghiêng đầu, cười nhẹ.//
"Tô Vãn đỏ mặt, im lặng uống một ngụm sữa."
Lục Dịch Thần(Na9)
Cũng không tệ. //cậu nói tiếp.//
Tớ thích kiểu mời ăn mà không cần lý do đặc biệt.
Tô Vãn(Nu9)
…Không phải không có lý do. //cô khẽ nói.//
Tô Vãn(Nu9)
//Cậu giúp tớ… nhiều lắm.//
Lục Dịch Thần(Na9)
Tớ chỉ làm điều mà ai cũng nên làm thôi. //Dịch Thần đáp// Chỉ là không ai để ý cậu như tớ.
"Tô Vãn khựng lại, tim như lệch một nhịp.
Bánh hoành thánh hôm đó rất nóng, nhưng không hiểu sao… trong lòng cô lại mềm hơn cả lớp vỏ mỏng bên ngoài."
"Sau khi ăn xong – ngoài trời đã nhá nhem tối"
"Tô Vãn bước ra khỏi quán, túi nhỏ cầm trong tay vẫn còn hơi ấm. Gió chiều nhẹ thổi qua, mang theo mùi bánh hoành thánh còn vương lại từ những bàn ăn bên trong.
Bên cạnh cô, Lục Dịch Thần bước chậm rãi. Hai người không nói gì, nhưng sự im lặng lúc này lại không còn khó xử — mà là dễ chịu, thoải mái như thể đã quen từ rất lâu."
Lục Dịch Thần(Na9)
Nhà cậu ở hướng nào? //cậu bất ngờ hỏi, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.//
Tô Vãn(Nu9)
Cạnh hồ Tây Uyển… đi bộ khoảng mười lăm phút. //cô trả lời, rồi ngập ngừng thêm một câu//
Tô Vãn(Nu9)
…Tớ thường đi một mình.
Lục Dịch Thần(Na9)
Vậy hôm nay, đi với tớ nhé!
"Tô Vãn khẽ ngước nhìn, nhưng không phản đối. Cô gật đầu."
"Trên đường về – phố nhỏ lên đèn"
"Đèn đường vàng mờ phủ một lớp ánh sáng mỏng trên mặt gạch lát. Hai người bước song song trên vỉa hè, bước chân đều nhau như đã rất ăn ý."
"Bỗng dưng, Tô Vãn nói nhỏ"
Tô Vãn(Nu9)
Hồi nhỏ, tớ hay mơ thấy… có người dắt tay mình về nhà. Nhưng lớn rồi, giấc mơ ấy biến mất
"Lục Dịch Thần dừng lại trong một giây, rồi khẽ mỉm cười"
"Lục Dịch Thần dừng lại trong một giây, rồi khẽ mỉm cười"
Lục Dịch Thần(Na9)
Vậy hôm nay, để tớ đi cùng cậu một đoạn… thay cho giấc mơ ngày xưa.
Lục Dịch Thần(Na9)
"Tim cô khẽ chùng xuống."
"Không hiểu vì lời nói ấy, hay vì dáng người cao gầy đang đi cạnh mình, mà con đường vốn quen thuộc đột nhiên trở nên xa lạ — nhưng lại ấm áp đến không nỡ kết thúc."
"Trước cổng nhà – ánh đèn vàng hắt ra từ hiên"
Tô Vãn(Nu9)
Đến rồi. Cảm ơn cậu đã đưa tớ về.
Lục Dịch Thần(Na9)
Ừm. //Dịch Thần gật đầu// Về nhà rồi thì… ăn thêm chút gì ấm bụng. Đừng chỉ uống sữa suông.
Tô Vãn(Nu9)
Biết rồi mà... //cô mím môi giọng rất khẽ//
"Cậu cười, quay đi một bước… nhưng rồi dừng lại, nghiêng đầu hỏi"
Lục Dịch Thần(Na9)
Ngày mai… nếu tớ lại đưa cậu về, thì có bị từ chối không?
"Tô Vãn đứng lặng một giây. Trong gió, tóc cô khẽ bay, mắt nhìn thẳng vào cậu lần đầu tiên không né tránh."
Lục Dịch Thần(Na9)
Ừm,vậy mai tớ qua
Lục Dịch Thần(Na9)
Ngủ sớm đi nhé!
Lục Dịch Thần(Na9)
Ngủ ngon!
"Ánh đèn phía sau lưng cô rọi lên thành bóng, còn trái tim cô — đã từ rất lâu rồi, không đập nhanh như vậy."
"Tô Vãn bước vào sân, khóa cổng lại như mọi khi. Cô ngước lên nhìn khoảng trời đêm phía trên mái nhà — chẳng có sao, chỉ có mây mỏng trôi chậm."
"Từ bên trong, một tiếng chén vỡ vang lên. Cô giật mình."
"Tim cô như bị ai đó bóp chặt."
"Bước chân nhanh hơn, Tô Vãn mở cửa. Mùi rượu xộc thẳng vào mũi — thứ mùi nồng cay mà cô đã quá quen thuộc."
Tô Vãn(Nu9)
BA! //cô gọi, hoảng hốt.//
"Trong phòng khách nhỏ, chai rượu lăn lóc dưới nền, bàn trà lật nghiêng, mảnh vỡ thủy tinh văng tung tóe. Người đàn ông với mái tóc rối và đôi mắt đỏ ngầu đang thở dốc giữa căn nhà tan hoang."
Tô Thành Xuyên
Mày đi đâu giờ này mới về hả?! //ông ta gào lên, giọng lè nhè.//
"Tô Vãn lùi lại một bước. Cô đã nghĩ tối nay sẽ bình yên. Cô đã nghĩ… ít nhất hôm nay là một ngày nhẹ lòng."
Tô Vãn(Nu9)
Con… con đi học nhóm. Về muộn một chút…
Tô Thành Xuyên
Học với cái thứ gì?! Mày tưởng mày giỏi giang lắm à?! // ông ta vung tay, đập mạnh ly thủy tinh cuối cùng xuống sàn. Tiếng vỡ sắc lạnh khiến tai cô ong lên.//
"Cô siết chặt quai cặp, toàn thân run nhẹ. Không phải vì sợ — mà vì quá mệt mỏi."
"Không phải cảnh tượng mới."
"Chỉ là… hôm nay, nó xảy ra ngay sau khi cô nghĩ rằng cuộc sống có thể bắt đầu đổi khác."
"Một lát sau – trong phòng ngủ nhỏ"
"Tô Vãn khép cửa lại, bật đèn vàng mờ.
Căn phòng bé, chật, và hơi lạnh. Cô đặt cặp xuống ghế, ngồi bệt xuống sàn.
Túi giấy nhỏ từ quán ăn lúc nãy vẫn còn trong cặp. Cô lấy ra — viên kẹo sữa mà Lục Dịch Thần cho thêm lúc ra về.
Tô Vãn nhìn viên kẹo thật lâu.
Sau đó, cô ôm lấy đầu gối, rúc mặt vào giữa hai tay, và khóc — rất khẽ.
Không ai biết, và cũng không ai cần biết."
Tô Vãn(Nu9)
Lúc người khác đưa mình về nhà… mình không nỡ kết thúc con đường đó.
Còn lúc tự mình mở cửa… lại chỉ muốn rời khỏi nơi này mãi mãi.
"Có những vết thương, không nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhưng chỉ cần một câu hỏi dịu dàng... cũng đủ khiến người ta muốn được chữa lành."
Comments