[Nguyên Thụy/YuanRui] Chỉ Được Phép Phục Tùng!
4.4
_Tả Kỳ Hàm_19tuổi, người mang họ Tả – cái họ danh giá vang vọng trong giới thượng lưu.
_Gia đình từng có tất cả: danh tiếng, tiền, quyền lực.
_Từng là thiếu niên được nuôi trong nhung lụa, học piano từ năm ba tuổi, cưỡi ngựa ở vùng ngoại ô tư nhân, sống trong biệt thự rộng.
_Cho đến ngày anh trai cậu bị vạch mặt.
_Một vụ bê bối tài chính.
_Có máu. Có gái vị thành niên. Có cả ma túy và chính trị gia đứng sau.
_Báo chí nổ tung. Mạng xã hội phẫn nộ.
_Mẹ uống thuốc ngủ, chết trong im lặng.
_Ba treo cổ trong phòng làm việc.
Không một lời trăng trối.
_Tả Kỳ Hàm đứng giữa căn nhà trống rỗng.
_Cảnh sát gõ cửa lúc rạng sáng.
Cảnh sát:
“Chúng tôi đưa cậu đến trung tâm bảo hộ riêng. Nơi yên tĩnh. An toàn.”
_Nhìn người đàn ông mặc quân phục.
Tả Kỳ Hàm_em
Vâng...
//thất thần//
_Vì trong đầu vẫn còn hình ảnh của một quốc gia có luật pháp.
_Xe lăn bánh lúc 3 giờ sáng.
_Không ai báo điểm đến. Không cho gọi điện.
_Điện thoại bị tịch thu "để tránh ảnh hưởng tâm lý".
_Em ngồi yên. Dù lòng có một chút gì đó gờn gợn.
_Cửa mở. Mùi thuốc lá và rượu tràn vào.
_Trước mặt cậu không phải trung tâm bảo hộ.
Tả Kỳ Hàm_em
Đây là đâu?
//ngơ ngác//
_Không ai trả lời. Một gã bước tới, kéo mạnh tay em.
Tả Kỳ Hàm_em
T-tôi...tôi nghĩ có nhầm lẫn.
Tả Kỳ Hàm_em
Tôi phải đến trạm bảo hộ.
...:"Mày tới đúng chỗ rồi. Xuống xe.”
Tả Kỳ Hàm_em
Kh-không...không phải...
//vùng vẫy//
_Em cố vùng ra nhưng vô ích.
_Tay bị bóp mạnh. Cổ tay đỏ ửng.
_Em bị đẩy vào bên trong.
_Nhạc xập xình. Đèn mờ. Gương mặt người lạ.
...:"Đem nó đi thay đồ"
//đẩy em cho người khác//
Tả Kỳ Hàm_em
Hức...Bỏ ra...hức...
//hoảng//
Tả Kỳ Hàm_em
Cứu tôi...hức...A-...
//la hét//
...:"Im lặng đi."
//tát mạnh//
_Cậu bị đẩy vào phòng tắm.
_Họ ném cho cậu một bộ đồ.
_Áo sơ mi trắng. Không nội y. Mỏng đến mức lộ cả xương quai xanh.
...:“Mặc đi. Đêm nay có khách quý.”
Tả Kỳ Hàm_em
Kh-không...hức...không mặc...
...:“Mày vẫn chưa hiểu à?”
...:“Ở đây, mày không phải người. Mày là hàng.”
_Cuối cùng, em vẫn bị buộc phải mặc.
_Giọt nước trượt xuống cổ. Lạnh đến tận tủy.
_Một gã kéo em ra phía sau sân khấu.
_Đèn mờ. Tiếng nhạc lớn dần.
...:"Lên sân khấu. Nhanh!"
Tả Kỳ Hàm_em
T-tôi...tôi không muốn lên đó...
...:“Không ai hỏi mày muốn hay không."
...:"Mày là hàng. Hàng thì phải ra kệ.”
_Em nuốt nghẹn. Đứng sau tấm rèm.
_Phía trước là âm nhạc. Là tiếng cười. Là ánh sáng.
_Ánh đèn chiếu thẳng vào người cậu.
_Em đứng giữa sàn gỗ, người ướt sũng.
_Chiếc áo mỏng lộ hẳn làn da trắng vôn có của em.
_Phía dưới, có tiếng cười khẽ. Có ánh nhìn đánh giá.
_Một giọng nói vang lên từ loa nội bộ:
> “Hàng mới.19 tuổi.
Nguyên bản.”
Comments