Bù Đắp [ Yohaji // Youkai Gakkou No Sensei Hajimemashita ]
#1 HaruSei ( H+ )
Cats lover
Xin nhắc lại đây là nơi sốp trả đơn từ bộ " Gió Đưa Bóng Liễu "💦
Cats lover
Trả đơn cho bạn Eira flory
Cats lover
Mặc dù là notp nhm sốp đặc cách cho mình bạn này vì bản ủng hộ và đồng hành với sốp rất nhiều
Cats lover
AI CHƯA 16 TUỔI TRỞ LÊN THÌ OUT ĐI NHÉ HUHU😭💔
Seimei bật cười khi bị đẩy ngược xuống phản gỗ.
Ánh trăng lấp lánh trên tóc anh, ánh mắt cong cong như trêu chọc, thách thức người đang quỳ gối trên đùi anh.
Abe no Seimei
Gì đây? Cậu định làm gì ta thật à? // giọng nhàn nhã như thể cậu chỉ đang chạm vào tay anh //
Haruaki nắm chặt gấu áo sơ mi trắng. Cà vạt đỏ lệch sang một bên, lồng ngực phập phồng dưới lớp vải mỏng vì nhịp thở dồn dập.
Áo sơ mi nhăn nhẹ, vạt áo tuột khỏi quần tây từ lúc nào. Cúc cổ không còn gài.
Abe Haruaki
Đừng nhìn tôi như thế... // lí nhí //
Abe Haruaki
Còn nếu ngài cười nữa… tôi sẽ—
Abe no Seimei
Làm gì? // ngẩng mặt //
Abe no Seimei
Hôn ta? Cắn ta? Hay... vào thẳng luôn?
Abe Haruaki
Ngài đừng nói nữa!!! // Mặt đỏ rực, giơ tay lên bịt miệng anh lại //
Seimei bật cười một tiếng ngắn — tiếng cười bị cắt ngang khi môi Haruaki chạm lên môi hắn, run rẩy, vụng về, non nớt nhưng thật đến thắt tim.
Nụ hôn đầu của cậu — đặt lên đôi môi của một người đã sống hàng trăm năm.
Abe no Seimei
Ư... Cậu làm thật à?
Seimei cứng người khi đầu gối Haruaki chen giữa hai chân mình.
Haruaki dời tay xuống cổ hắn, rồi thấp hơn, chạm vào lớp áo nhiều tầng mà Seimei vẫn luôn mặc.
Thứ trang phục trắng xám, rộng và trang nghiêm, in họa tiết trừ tà đã nhuốm dấu thời gian.
Tay cậu khẽ run khi tháo đai áo, từng lớp vải tuột ra chậm rãi, như bóc đi từng tầng uy nghi Seimei vẫn khoác trên người.
Bên dưới, làn da trắng như tuyết, phẳng phiu như thể chưa từng có ai dám chạm vào.
Haruaki cúi xuống, hôn nhẹ lên hõm cổ hắn — tay cậu run đến mức Seimei cảm nhận được từng ngón một đang bám lấy hắn vì sợ mình sẽ ngã.
Haruaki cúi xuống, hôn nhẹ lên hõm cổ hắn — tay cậu run đến mức Seimei cảm nhận được từng ngón một đang bám lấy hắn vì sợ mình sẽ ngã.
Abe Haruaki
Ngài nhắm mắt lại đi...
Abe no Seimei
Gì vậy chứ? Sợ ta nhìn à? // cười khẽ //
Seimei thật sự nhắm mắt. Và anh không cười nữa.
Ngón tay Haruaki chạm vào nơi đó.
Cậu cắn môi, mặt đỏ bừng khi đầu ngón tay trượt giữa hai bắp đùi anh, luồn vào khe hẹp chưa từng có ai bước vào.
Nơi ấy chặt, nóng, khô, và khiến Haruaki phải thở gấp.
Abe Haruaki
Xin lỗi... // thì thầm //
Cậu thầm thì, không rõ là xin lỗi vì sắp làm đau anh, hay xin lỗi chính mình vì đang làm điều không nên.
Cơ thể Seimei giật lên nhẹ.
Abe no Seimei
Ức–! // hơi giật lên //
Haruaki rướn người, vòng tay qua ôm lấy anh thật chặt từ phía trên, như thể chỉ cần buông ra là sẽ ngã.
Seimei không nói gì. Anh chỉ thở dài — một tiếng thở rất khẽ, khiến Haruaki muốn khóc mà không rõ vì sao.
Abe no Seimei
Hah... Cậu đang run đấy, Haruaki
Abe no Seimei
Người nên run phải là ta mới đúng ấy chứ
Vài phút sau, ngón tay đó được thay bằng thứ khác. Nóng. Căng đầy. Thô bạo.
Abe Haruaki
Đ-được rồi... Tôi vào nhé?
Abe no Seimei
Đến mức này rồi mà còn hỏi ta?
Seimei cắn môi, không thốt thành tiếng – Ngón tay siết chặt ga giường bắt đầu trắng bệch đi, như muốn phản kháng mà lại buông xuôi.
Haruaki thở mạnh, đỡ lấy eo anh, rồi nhẹ nhàng — nhưng thiếu kiên nhẫn — đưa bản thân mình vào sâu bên trong.
Abe no Seimei
Agh...ưm... // khẽ rên //
Thân thể anh nóng, siết chặt, ép cậu đến nghẹt thở.
Haruaki gần như bật khóc khi chạm tới tận cùng — không phải vì đau, mà vì cảm xúc bị dồn nén bùng nổ.
Haruaki bắt đầu chuyển động.
Chậm. Vụng về. Nhưng càng lúc càng sâu, càng liều lĩnh.
Abe no Seimei
Ngh..~! Ah....khoan đã...
Tiếng thở dồn dập, tiếng rên bị siết chặt giữa răng, tiếng da thịt va vào nhau ướt át vang vọng giữa đêm.
Seimei rên rỉ không thành tiếng, tay bấu lấy tấm nệm dưới lưng, mắt nhòe nước vì cảm giác xa lạ ấy — vừa đau, vừa cuốn hút đến điên loạn.
Abe no Seimei
Ư...hức...hah...~!!
Abe Haruaki
S-Seimei tôi...
Abe no Seimei
Hah...C-Cứ tiếp tục đi...Ugh..~
Haruaki dồn lực lần cuối, vùi sâu vào trong, rồi cắn mạnh lên vai anh khi đạt tới giới hạn.
Abe no Seimei
Ah...agh...~!!
Cậu ôm anh như người sắp chìm, run rẩy không thôi.
Bên dưới, Seimei cong chân siết eo cậu, ngửa cổ thở dốc, môi hé mở.
Trận mưa đêm trút xuống ngay khi cả hai lặng đi trong vòng tay nhau.
Không ai nói gì nữa. Chỉ còn tiếng tim đập, tiếng mưa, và một bí mật sẽ không bao giờ được kể lại cho ai khác.
Comments
Kẹo Bông
em ko out đc ko/Whimper/
2025-06-27
2
Em tên Phương nàa
Em chưa shop ơii:))
2025-06-28
1
Em tên Phương nàa
Cậu haruaki à… tiếp tục đi😔👍
2025-06-28
3