[ AnKieu ] [ Negav X Pháp Kiều ] TRÁI TIM CỦA MỘT CON LÙN
MÙA ĐÔNG, MỘT KẺ BỊ THƯƠNG VÀ MỘT THẰNG NGỐC
Đêm Hà Nội phủ mờ trong làn sương mỏng và gió lạnh cứa da. Tuyết nhân tạo từ lễ hội đêm Giáng Sinh tràn xuống phố. Những ánh đèn nháy lập lòe như ánh mắt của một ai đó – lạnh lẽo và cao ngạo.
Đầu ngõ nhỏ, nơi ánh sáng không rọi tới, một người đàn ông loạng choạng bước. Bộ vest đắt tiền của anh ta rách toạc một bên, máu thấm đỏ một mảng áo sơ mi trắng.
Đặng Thành An – cái tên khiến giới đầu tư ngầm phải kiêng dè – đang bị thương và bị truy sát. Và điều khiến hắn khó chịu nhất lúc này không phải là đau, mà là... bẩn.
Thành An :32 tuổi. Đại gia kín tiếng, lạnh lùng, thích kiểm soát, nhưng cũng có nội tâm tổn thương do từng bị người yêu cũ lừa gạt, cướp trắng công ty. Ghét bị yếu thế. Bề ngoài kiêu ngạo nhưng cực kỳ... dính người sau khi yêu.
Thành An
Cái ngõ chó chết gì mà dơ thế này…
Cố lết thêm vài bước, anh ngã sấp xuống. Bàn tay đập xuống vũng nước bẩn, mùi hôi ẩm bốc lên thẳng mũi.
An muốn chửi. Nhưng miệng anh méo cả đi vì choáng váng.
Một cánh cửa bất ngờ bật mở. Ánh sáng từ căn phòng nhỏ hắt ra.
Thanh Pháp
Ủa, ai nằm la liệt thế kia?
Một giọng nam trong trẻo vang lên, hơi ngạc nhiên.
Thanh Pháp: 23 tuổi. Thông minh, lanh lợi, hơi cà khịa, yêu đời. Tuy xuất thân bình thường nhưng có chí lớn, học về lập trình và bảo mật mạng. Có khiếu châm chọc nhưng cũng âm thầm quan tâm người khác
Nguyễn Thanh Pháp. 23 tuổi, làm ca đêm cho tiệm sách cũ. Tối đó vừa về tới thì thấy một “cục đồ hiệu rách rưới” nằm chình ình trước nhà.
Thanh Pháp
Anh ơi, anh làm sao thế? Ê, tỉnh coi…
An cố mở mắt. Nhìn thấy người thanh niên mặc áo hoodie cũ, tay cầm ly sữa nóng, mắt mở to nhìn anh như thể... một chú mèo thấy xác chim.
Thành An
Đừng… đụng vào tôi
Thanh Pháp
Ủa? Anh nằm đó sắp chết mà còn chảnh nữa hả?
Pháp lắc đầu, giọng hơi bực nhưng tay vẫn đỡ người kia dậy.
Thành An
Cẩn thận cái vest… Valentino đấy...
Thanh Pháp
Trời má, nằm dơ muốn chết còn lo đồ hiệu. Đúng là đại gia có khác / càm ràm, lôi An vô nhà. /
An nằm dài trên chiếc đệm cũ. Máu từ vết rách vai nhỏ giọt xuống sàn. Pháp vừa lau người cho An, vừa liếc nhìn:
Thanh Pháp
Tôi vá da cho anh, không phải vá vest đâu à nha
Thành An
Chỉ cần không làm hỏng lớp da này, còn lại… kệ cậu làm gì làm
Pháp cẩn thận sát trùng. Bàn tay ấm áp của cậu lướt nhẹ trên làn da tái nhợt, không ngờ người đàn ông trông lạnh lùng thế lại… có phần khá "lớn" như này
Thanh Pháp
/ chọt chọt bụng anh / Kkk bụng anh cute he
Thành An
/ ngại / thôi cậu nín đi
Thanh Pháp
sao đâu cũng dễ thương mà
Thanh Pháp
Ủa gì kỳ? Tôi tốt bụng cứu anh mà bị chửi xéo
Thành An
Cái nhà này lạnh, đệm cứng, băng cá nhân rẻ tiền. Cậu cứu tôi hay giết tôi từ từ?
Thanh Pháp
Rồi. Giờ mới đúng kiểu đại gia chảnh chọe. Cứ tưởng bị thương thì sẽ dễ thương hơn chứ?
Thành An
Tôi không cần dễ thương. Tôi cần sống sót
Thanh Pháp
Ờ, sống đi rồi trả tiền viện phí.
Pháp để An nằm trên đệm, còn mình trải chiếu ngủ dưới đất. Không hiểu sao cậu không đuổi người đàn ông kia đi, dù miệng thì khó ưa, tính thì lạnh như băng.
Trong bóng tối, An mở mắt, ngắm trần nhà cũ kỹ. Lồng ngực đau âm ỉ.
Thanh Pháp
Anh hỏi ai đấy ?
Thành An
Trong phòng này còn ai.nx k ?
Thanh Pháp
Tôi là Nguyễn Thanh Pháp. Còn anh, tên gì để tôi khắc lên bia đá nếu anh lăn ra chết đêm nay.
Pháp khẽ gật đầu, rồi thở dài:
Thanh Pháp
An thì phải an yên, sao lại thành… xác ướp
An im lặng. Bóng đèn leo lắt rọi lên sống mũi cao và vầng trán của người đàn ông đang nằm đó – dơ, mệt, nhưng vẫn ngạo nghễ.
Trong lòng Pháp bỗng thấy... thú vị.?
Comments