(HieuCris)Không Phải Chủ-Tớ,Là Duyên Trời Ép
Ôm nhau ngủ
Và thế rồi em thay bộ đồ đó vào rồi đi ra
Phan Lê Vy Thanh(cậu)
//cúi đầu//con cảm ơn ông bà và cậu Hai ạ
Trần Minh Hiếu(hắn)
*thắc mắc*sao lại cảm ơn ta
Phan Lê Vy Thanh(cậu)
Dạ vì cậu đã cứu con ra
Trần Minh Hiếu(hắn)
Vậy cậu biết cậu là của ai rồi không??
Phan Lê Vy Thanh(cậu)
‘Dạ của cậu Hai’
Trần Minh Hiếu(hắn)
Của ai cơ?
Hắn cố tình hỏi lại để em trả lời lớn hơn cũng như để trêu chọc em
Bà Lớn(Trần phu nhân)
*tức giận*thôi đi Hiếu con đừng trêu nhóc con đó nữa
Trần Minh Hiếu(hắn)
*mỉm cười*vậy từ giờ cậu ta sẽ là hầu riêng của con không cần phục vụ ai khác cả
Ông Lớn(Trần Lão Gia)
//gằn giọng//Con thôi chưa!!Nó không phải một món đồ mà thuộc quyền sở hữu của con
Phan Lê Vy Thanh(cậu)
//nhận thấy tình hình căng thẳng//dạ thôi thưa ông bà con là được cậu Hai đưa về vậy nên con hầu hạ cho cậu cũng là điều hiển nhiên
Trần Minh Hiếu(hắn)
*nhếch mép*chốt vậy cậu ta giờ là hầu riêng của con
Nói rồi hắn đứng dậy bỏ vào phòng nhưng rồi dừng lại ngoảnh ra nhìn cậu
Trần Minh Hiếu(hắn)
Đi theo ta vào đây
Phan Lê Vy Thanh(cậu)
*lo lắng*con xin phép ông bà ạ
Bà Lớn(Trần phu nhân)
//gật đầu//con vào đi không cả nó lại nổi điên lên đấy
Phan Lê Vy Thanh(cậu)
//gật đầu,đi theo hắn//
Ngay khi cậu vừa bước vào phòng thì bị hắn kéo áp vào tường
Phan Lê Vy Thanh(cậu)
//lắp bắp//cậu..cậu ạ
Trần Minh Hiếu(hắn)
//nhìn em chằm chằm//cậu không biết rằng lúc cậu sơ cứu vết thương thì tôi đã cương đâu
Phan Lê Vy Thanh(cậu)
//hoang mang//con…con..
Trần Minh Hiếu(hắn)
//áp mặt vào hõm cổ em,hít hà hương trên cổ em//
Phan Lê Vy Thanh(cậu)
*sợ hãi*cậu đừng làm vậy mà
Phan Lê Vy Thanh(cậu)
//cố đẩy hắn ta ra//
Nhưng làm sao mà sức em làm lại hắn được
Trần Minh Hiếu(hắn)
// Đẩy cậu xuống giường//
Trần Minh Hiếu(hắn)
//cắn lên xương quai xanh của em làm nó bật máu rồi nhanh chóng tiến tới mút cổ em tạo dấu ấn của riêng hắn//haaa~~
Phan Lê Vy Thanh(cậu)
Ưm..ư..aaa~~cậu chủ~~
Phan Lê Vy Thanh(cậu)
//rơi nước mắt//cậu làm ơn buông con ra được không ạ
Trần Minh Hiếu(hắn)
//ngước lên,hôn lên mí mắt em rồi hôn lên những giọt nước mắt em//nín đi cậu thương em
Phan Lê Vy Thanh(cậu)
//bật khóc//
Trần Minh Hiếu(hắn)
//buông cổ em ra rồi ôm vào lòng//
Trần Minh Hiếu(hắn)
//vỗ về em//nín đi không ta phạt bây giờ
Nghe thấy vậy cậu liền bật khóc nhưng rồi lại giơ tay lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình
Trần Minh Hiếu(hắn)
//ôm em//vậy năm nay cậu bao nhiêu tuổi?
Phan Lê Vy Thanh(cậu)
‘Dạ con 12 tuổi ạ’
Trần Minh Hiếu(hắn)
“6 năm nữa cơ à”
Trần Minh Hiếu(hắn)
Đau không?
Phan Lê Vy Thanh(cậu)
Dạ đau
Trần Minh Hiếu(hắn)
Vậy thì không cần làm gì hết ở đây ngủ với ta
Phan Lê Vy Thanh(cậu)
//hoảng sợ//dạ sao ạ
Trần Minh Hiếu(hắn)
//bật cười vì sự dễ thương của em//chỉ là để ta ôm ngủ thôi,được không?
Nói rồi hắn ép em nằm xuống giường
Phan Lê Vy Thanh(cậu)
//cố gắng trốn thoát nhưng không thành//
Trần Minh Hiếu(hắn)
//ép em nằm vào lòng mình rồi ngủ thiếp đi//
Phan Lê Vy Thanh(cậu)
’Cậu Hai ơi..cậu ơi’
Thấy hắn đã ngủ em cũng đã mặc kệ hắn ôm ngủ vì không lỡ làm hắn thức giấc
Cứ vậy hắn và em ôm nhau ngủ đến chiều
Trần Minh Hiếu(hắn)
//thức giấc,nhìn em//
Trần Minh Hiếu(hắn)
//lay người em//dậy đi Vy Thanh
Phan Lê Vy Thanh(cậu)
//giật mình tỉnh dậy//cậu ạ..con xin lỗi ,con dậy làm việc ngay ạ
Em định chạy đi làm việc nhưng hắn ôm chặt lấy eo em không để cho em đi
Trần Minh Hiếu(hắn)
Không cần đi đâu cả tối nay ta mệt không muốn ăn nên em cũng không cần phải chuẩn bị đồ ăn cho ta đâu
Phan Lê Vy Thanh(cậu)
Dạ vâng ạ,vậy cậu thả con ra đi ạ//nhìn hắn//
Trần Minh Hiếu(hắn)
Được rồi đi đi//buông em ra//
Trần Minh Hiếu(hắn)
“Nhỏ thật”
Vì quá mệt nên hắn lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ
Comments