Cô Ấy Đến Từ Một Thế Giới Không Có Bạo Lực
những kẻ không thích ồn ào, lại hay gây chú ý nhất
Ngày thứ hai ở trường mới, Tô. An Nguyệt vẫn chọn ngồi ở bàn cuối – góc yên tĩnh nhất lớp.
Cô không muốn thu hút ánh nhìn. Cũng chẳng có nhu cầu kết bạn.
Chỉ cần yên ổn học, tốt nghiệp, sống đúng kiểu người vô hình.
Nhưng… chuyện đời đâu có dễ vậy.
Vẫn là cái bàn đó. Vẫn là cái ghế đó. Và vẫn là Lâm Dạ Vũ – ngồi cạnh cô.
Cậu ta không nói gì.
Chỉ dựa lưng vào ghế, hai tay đút túi, mắt nhìn ra cửa sổ. Lạnh tanh. Lười biếng. Nhưng ánh mắt đó – bất kỳ nữ sinh nào cũng có thể tan chảy khi lỡ bắt gặp.
Chỉ tiếc là… cô không nằm trong số “bất kỳ”.
Ra chơi, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp với một xấp giấy.
Phó Nhã Kỳ_ gvcn
Tuần sau lớp mình sẽ thuyết trình nhóm đôi. Cô đã chia cặp. Không đổi nhé
Lớp rên rỉ ngay tức khắc. Có đứa gục mặt xuống bàn, có đứa lén lút nhìn bạn thân cầu mong được ghép cùng.
Phó Nhã Kỳ_ gvcn
Lâm Dạ Vũ…cặp với Tô An Nguyệt
Cả lớp như bị ấn nút tạm dừng. Không ai nói gì. Không khí đóng băng vài giây.
Tô An Nguyệt
/ngẩng lên bắt gặp ánh mắt của Dạ Vũ/
không ngạc nhiên, không khó chịu. Chỉ..nhìn. Rất lâu
Lâm Dạ Vũ
Cô gây chuyện với tôi chưa đủ hay sao
Tô An Nguyệt
Tôi còn chưa nói gì mà
Lâm Dạ Vũ
Tôi không hợp làm nhóm
Tô An Nguyệt
Tốt. Tôi cũng vậy
Chiều hôm đó, hai người gặp nhau ở thư viện để bàn bài.
An Nguyệt tới đúng giờ. Còn cậu trễ gần 20 phút
Tô An Nguyệt
Không thích thì không cần làm chung
Lâm Dạ Vũ
Ai nói tôi không thích?
Cô quay đầu, định đáp lại. Nhưng khoảnh khắc ấy, ánh nắng xiên nhẹ qua cửa kính, chiếu lên nửa gương mặt Dạ Vũ.
Đẹp đến khó chịu. Lạnh đến mức không thể dời mắt.
Tô An Nguyệt
Tôi làm phần nội dung /bình thản/
Tô An Nguyệt
Không hợp đâu
Lâm Dạ Vũ
Thì phải thử mới biết
Cả hai nhìn nhau. Không ai nhường. Nhưng cũng không ai rời đi.
Comments
Ng Ngọc Diệpp
RÊN RỈ ư??
2025-07-05
0