Cô Ấy Đến Từ Một Thế Giới Không Có Bạo Lực
1. ngay từ đầu đã là 1 sự phiền phức
Sáng đầu tuần, trời âm u.
Tô An Nguyệt đứng trước cổng trường mới – mái tóc dài buộc nhẹ, ánh mắt không vui, không buồn. Cô không thích thay đổi, càng không thích gây chú ý. Vậy mà chỉ vài bước vào lớp, cô đã “đạp trúng mìn”.
Cô chọn bàn cuối cùng, cạnh cửa sổ – góc cô luôn yêu thích.
Yên tĩnh. Thoáng gió. Xa khỏi ánh nhìn.
Chỉ có điều… đó là “vùng cấm” của lớp 11A2.
Vài bạn nữ kéo nhau nhìn cô thì thầm
Nv nữ 2
Chết rồi nhỏ đó không biết gì luôn kìa..
Nv nữ 1
Chỗ đó là của tên Lâm Dạ Vũ mà dám…
Cái tên Lâm Dạ Vũ ấy, cô đã nghe trong phòng giáo viên khi chuyển hồ sơ
Ra chơi, lớp ồn ào chợt im bặt.
Tiếng bước chân chậm rãi, đôi giày da đen bóng gõ nhẹ lên sàn gạch. Cậu xuất hiện – áo sơ mi trắng bỏ hờ, cà vạt lỏng, tay đút túi quần. Ánh mắt lạnh lướt quanh rồi dừng lại.
Lâm Dạ Vũ
Cô đang ngồi sai chỗ.
Giọng trầm, rõ, lạnh như gió sáng sớm.
Cô ngước mắt nhìn lên, mắt đối mắt, không hoảng sợ, không ngại.
Tô An Nguyệt
Tôi đến trước, ai bảo không giữ chỗ?
Lâm Dạ Vũ
Cô có vẻ thích gây sự
Tô An Nguyệt
Cậu có vẻ thích ra vẻ
Không khí căng như dây đàn.
Lâm Dạ Vũ khẽ cười – một kiểu cười nửa miệng khiến đám con gái phải bấu tay vào nhau vì… “trời ơi đẹp quá”.
Cậu ngồi xuống bên cạnh. Không nói gì thêm.
Giờ học bắt đầu.
Cô thì mở sách, đọc. Cậu thì… chống cằm nhìn ra cửa sổ. Nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt qua cô – lặng lẽ, thăm dò.
Lâm Dạ Vũ
/Lần đầu tiên có người ngồi cạnh mình mà không run sợ, cũng không ngưỡng mộ./
Lâm Dạ Vũ
/cô ta thật sự coi mình là không khí?/
Cho đến cuối tiết, Lâm Dạ Vũ bất ngờ nói:
Cô khẽ đáp mà không quay đầu:
Tô An Nguyệt
Ừ, như cậu vậy
Tô An Nguyệt
/cất tập vào cặp/
Comments