Người Của Tôi Đừng Hòng Động Vào!
Chap 3
Mộng Dao
Nhiên Nhiên con và Văn yêu nhau được bao lâu rồi?
Giang Nhiên
Vâng...Chuyện này...[Bối rối]
Giang Nhiên
*Làm gì có chuyện yêu nhau chứ, mình và anh ta chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua.*
Kỳ Văn
Con và Nhiên Nhiên đã yêu nhau được 3 tháng rồi mẹ à. [Nói dối không chớp mắt]
Mộng Dao
Thằng ngốc này vậy tại sao không đưa thằng bé cho ta gặp mặt sớm.
Kỳ Văn
Nhiên Nhiên khá nhút nhát mẹ à, bây giờ cũng đã gặp rồi, thoả mãn mong muốn chưa? [Nhướng mày]
Giang Nhiên
*Nói chuyện kiểu đó có phải là quá ngông cuồng rồi không? Mình mà nói chuyện với mẹ mình kiểu đấy thì...*
Giang Nhiên
*Cây chổi lên đầu.*
Mộng Dao
Nhưng hai đứa có thực sự là người yêu của nhau không? [Mặt nghiêm túc]
Kỳ Văn
Tất nhiên rồi, đúng không bảo bối? [Hắn khoác tay qua vai cậu]
Giang Nhiên
Ahaha...Đúng đúng vậy...
Mộng Dao
Nhưng nhìn Nhiên Nhiên cứ không được tự nhiên cứ như bị ép buộc vậy.
Giang Nhiên
Không có...Không có đâu ạ...
Hắn nắm lấy mặt cậu lại gần sau đó hôn nhẹ lên môi cậu (Không dùng lưỡi).
Giang Nhiên
Mmm! [Mở to mắt sốc]
Kỳ Văn
[Mút nhẹ môi dưới cậu]
Kỳ Văn
Thấy rồi chứ? Mẹ còn muốn nghi ngờ gì nữa không?
Mộng Dao
Khụ khụ, không còn nghi ngờ nữa...[Che miệng cười tủm tỉm]
Giang Nhiên
... [Im lặng - Tai ửng đỏ]
Kỳ Văn
*Môi mềm thật đấy.* [Liếm môi]
Kỳ Văn
*Thật muốn nếm thử đôi môi đó thêm một lần nữa và lần nữa...* [Nhìn cậu chằm chằm]
Giang Nhiên
*Cái quái gì vậy trời? Nụ hôn đầu của mình...* [Khóc trong lòng]
Một lúc sau hắn đích thân đưa cậu về nhà, một lúc sau cũng đến nhà của cậu hắn dừng xe lại và bước xuống xe.
Kỳ Văn
[Mở cửa xe cho cậu]
Giang Nhiên
Tôi ra ngay...[Từ từ bước ra]
Kỳ Văn
Đây là nhà của cậu thật à?
Giang Nhiên
P-...Phải đây là nhà của tôi...
Giang Nhiên
Có vấn đề gì sao? [E dè]
Hắn lạnh lùng nói rút điếu thuốc sau đó bật, bật lửa lên đưa lên miệng, khói bay lên nhẹ một tay hắn đút ở trong túi quần.
Kỳ Văn
Chỉ là không nghĩ đây là một căn nhà, ban đầu tôi còn tưởng là nhà vệ sinh công cộng. [Cười mỉa mai]
Giang Nhiên
Hả? Ý của anh là gì? [Miệng giật giật]
Kỳ Văn
Chả có ý gì cả. [Nhả khói]
Giang Nhiên
Vậy tôi xin phép vào nhà trước. [Cậu cúi đầu bước đi]
Kỳ Văn
Đứng lại. [Nắm lấy vai cậu]
Giang Nhiên
Ah, anh muốn nói gì nữa?
Kỳ Văn
Một lát tôi chuyển tiền cho cậu, ngày mai người của tôi đến đón cậu đến Lưu Gia.
Giang Nhiên
Ngày mai tôi bận học rồi e là không thể đến được.
Giang Nhiên
Không được, giáo viên sẽ mắng tôi mất.
Kỳ Văn
Giáo viên nào dám mắng cậu? Nói tên.
Kỳ Văn
Việc học quan trọng hơn là dành thời gian cho BẠN TRAI à? [Nâng càm cậu]
Giang Nhiên
Uhm-...Không...Văn ca...
Giang Nhiên
Nhưng thật sự không--
Kỳ Văn
Không được nói không với tôi. [Lườm cậu]
Kỳ Văn
Ngoan ngoãn mà nghe lời của tôi và đến Lưu Gia, nghe chưa?
Kỳ Văn
Còn giáo viên nào dám la mắng cậu thì Lưu Văn tôi sẽ phá nát sự nghiệp của họ.
Kỳ Văn
Mắng nhẹ thì còn mạng còn mắng quá nặng thì chưa chắc...[Cười lạnh]
Giang Nhiên
V-...Vâng...[Lạnh sống lưng]
Giang Nhiên
*Anh ta rốt cuộc là ai tại sao nói chuyện kiêu ngạo như vậy? Nói giống như anh ta sẽ làm thật vậy...*
Cậu vẫn chưa biết công việc và danh tính rõ của hắn.
Kỳ Văn
Ngày mai tôi đợi cậu đừng bắt Lưu Văn tôi phải đợi lâu. [Mặt đe doạ]
Giang Nhiên
Tôi...Tôi biết rồi...Tôi sẽ đến mà...[Nói lắp bắp]
Kỳ Văn
Hừm, coi như cậu biết điều.
Kỳ Văn
[Nhả khói vào mặt cậu]
Giang Nhiên
Anh...Anh đột nhiên làm cái gì vậy...[Quơ tay]
Kỳ Văn
Ừm hửm? Xin lỗi nha tôi không cố ý. [Cười nhếch mép]
Kỳ Văn
Tạm biệt bảo bối~ [Cười - Ngồi vào xe]
Giang Nhiên
Dcm anh ta!! [Chửi mắng]
Giang Nhiên
Tức chết đi được.
Giang Nhiên
*Thôi thì cố gắng không tức giận vậy, chỉ vì tiền thôi.*
Giang Nhiên
*Mẹ của mình vẫn còn nợ ông Quách rất nhiều tỷ đồng...Mình sẽ cố gắng để trả hết số nợ đó cho mẹ...* [Cậu bước vào nhà]
Giang Nhiên
Hử? [Cầm điện thoại]
Tài khoản cậu được chuyển vào 10 tỷ.
Giang Nhiên
tiền, Tiền, TIỀN!!! [Mắt sáng]
Cậu do dự một lúc thì quyết định gửi một tin nhắn qua wechat của anh (Add wechat khi ăn tối ở nhà hắn xong).
Giang Nhiên
-Cảm ơn Văn ca ´ ᗜ ` [Gửi tin nhắn]
Khả Nghi
Ai nhắn tin cho mày kìa.
Kỳ Văn
Không quan tâm. [Nhấp một ngụm rượu]
Màn hình điện thoại hắn sáng lên hiện ra dòng tin nhắn gửi người tên là Mộng Giang Nhiên tên của cậu.
Khả Nghi
Ểh? Mộng Giang Nhiên là ai vậy? Tên đẹp phết...[Nhìn điện thoại hắn]
Khả Nghi
Cho tao mượn xem--
Kỳ Văn
[Cầm lấy điện thoại]
Khả Nghi
Mày bảo không quan tâm mà thì cho tao xem tí có chết được đâu. [Khoanh tay bực tức]
Kỳ Văn
Im, lải nhải miết. [Lườm knghi]
Hắn vào xem tin nhắn miệng khẽ nở một nụ cười nhỏ nhưng hắn không thèm trả lời khiến cậu tức sôi máu và thu hồi tin nhắn.
Kỳ Văn
*Hửm? Thu hồi?* [Nhíu mày]
Hắn liền soạn tin nhắn gửi cho cậu.
Kỳ Văn
-Bảo bối dỗi tôi hửm? [Gửi tin nhắn]
Giang Nhiên
-Không dám -᷅ ⤙ -᷄⠀[Gửi tin nhắn]
Kỳ Văn
-Ngủ sớm đi, trẻ con không được thức khuya. [Gửi tin nhắn]
Giang Nhiên
-Vâng vâng ꐦ≖ ≖ [Gửi tin nhắn]
Kết thúc cuộc trò chuyện.
Khả Nghi
[Nhìn lén từ nãy giờ]
Kỳ Văn
Nhìn cái gì? [Liếc knghi]
Khả Nghi
Ayo~Rốt cuộc Mộng Giang Nhiên là ai mà khiến Lưu Văn một kẻ là người trong "Vương quốc vắng nụ cười" Như vậy lại mỉm cười vậy nhỉ? [Cười khúc khích]
Kỳ Văn
Bớt nói nhảm. [Cau mày]
Khả Nghi
Hưm hưm. [Cười khẩy ngã người ra sau]
Comments