Cơ Hội Thứ Hai(Blue Archive) [Làm Lại]
chap2
__________________________
trong lúc suy nghĩ về những chuyện gần đây thì tôi cùng bà đã hoàn thành việc viết tên của chúng tôi,ngay sau đó vì quá buồn ngủ nên tôi đã ngay lập tức lao lẻn giường mà ngủ,bỏ qua luôn việc dọn dẹp.Sáng hôm sau,vẫn như mỗi buổi sáng bình thường,tôi thức dậy,ra ăn bữa cơm với bà rồi lon ton chạy ra chơi với lũ bạn trong làng,tôi nhảy chân sáo qua các thửa ruộng,qua từng căn nhà gạch nhỏ,hai tay ôm lấy những cuốn sách cũ đã thắm đầy mùi của thời gian mà bước tới chổ cái cây to,nơi lũ bạn của tôi đang tụ tập tại đó
khi tới nơi,tôi nhảy phóc lên một cái rễ cây to,ngồi đối diện với đám trẻ khoảng 12 đứa gì đấy,trên tay mỗi đứa đều đang cầm theo một quyển vở kèm theo cây bút nhỏ.Bọn chúng khi thấy tôi thì hớn hở hẳn ra,đứa nào đứa náy nghiêm túc ngồi xuống trước mặt tôi,tôi có thể thấy rõ sự mong chờ trên mặt từng đứa một.Vài thằng bạn của tôi bắt đầu hỏi tôi rằng:"hôm nay thầy hoàng định dạy bọn này cái gì nào?","anh định dạy gì tiếp đây?".Trong mắt bọn nó,tôi như một người thầy,một người anh trong nhà,hầu như là nhờ vào việc nhà tôi là nhà có nhiều sách nhất làng và cũng như là việc tôi hay giúp đỡ và dạy lũ trẻ trong làng nhiều thưa nên gàn như đứa nào cũng dành một sự tôn trọng nhất định đối với tôi
không nhiều lời,tôi ngay lập tức mở sách ra và bắt đầu công việc giảng dạy của tôi,lũ trẻ cũng trở nên nghiêm túc và tập trung hơn,tay cầm bút lia qua lại trên quyển vở như muốn ghi hết những thứ tôi đang nói vậy,người lớn đi qua thì chỉ thầm cười mà đi,để lại không gian yên tĩnh cho chúng tôi
tính ra trong cái nhóm trẻ này thì chỉ có tôi và vài đứa là 12 tuổi,còn lại chỉ khoảng 11-9 tuổi,nhưng điểm chung là bọn nó đều gọi tôi bằng"anh"hoặc"thầy"làm tôi đôi lúc hơi thấy ngại.Mà trong lũ đó thì tôi thân nhất là hai thằng Minh và Trọng,cả hai đều bằng tuổi tôi,thằng Minh thì học nhanh,ăn nói khôn khéo nhưng về thể chất thì có khi nó còn yếu hơn cả mấy đứa kém nó 2 tuổi nữa,thằng Trọng thì ngược lại hoàn toàn,tuy nói về học hành thì không nổi trội mấy,nhưng nó lại là thăng giáng khỏe nhất trong số chúng tôi.Trong lúc nghỉ ngơi sau khi dạy xong,đám nhóc thì túm lại bàn tán xôi nổi,còn tôi thì ngồi tám chuyện với nhau,ngồi được một lúc thì tôi thoáng thấy bà tôi ôm sấp giấy gì đó mà đi sâu vào rừng
nếu là vài năm trước thì tôi chỉ nghĩ là bà đi kiểm tra cái lưới bà đặt ở con sông gần đó mà thôi,nhưng bây giờ với những hành động kì lạ của bà gần đây thì nó đã làm trổi dậy sự tò mò bên trong tôi,lúc đầu thì tôi có thể kìm hãm nó lại nhưng ngày qua ngày thì sự tò mò của tôi nó đã đủ lớn để lấn át đi những suy nghĩ khác từ đó khiến tôi đưa ra quyết định đã thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi
tôi tìm một cái cớ để rời đi,lũ bạn thì chẳng mảy may để ý mà để tôi đi một cache thuận lợi.Sau đó tôi bám theo bà băng qua con đường mòn dẩn đến con sông mà bà nói,trên con đường được bao phủ bởi khu rừng ấy tôi có thể thấy những hàng cây xanh ngát,những tia nắng nhẹ nhàng chiếu qua những tán cây,hình bóng những con bướm bay lượn xung quanh kèm theo tiếng hót của những chú chim càng làm bức tranh thiên nhiên trở nên yên bình một cách kì lạ,dường như bất kì ai khi nhìn vào nó thì những phiền muộn trong đầu như tan biến,những bước chân của tôi lúc này nhẹ tênh,nó không còn là những bước đi nữa mà như một điệu nhảy giữa khung cảnh thiên nhiên hài hòa này vậy
tôi cứ thế cưa thế chìm đắm vào khung cảnh ấy mà không biết từ khi nào đã tới điểm cuối của con đường,nơi trong tưởng tượng của tôi là một con sông nhỏ nằm giữa khu rừng xanh ngát với dòng nước mát rượi cùng tiếng nước róc rách chảy nhẹ hòa với tiếng hót du dương của những chú chim nhỏ tạo thành bản hòa cả nhẹ nhàng nhưng khiến ai nghe cũng không đứt ra được vậy.Nhưng khi nhìn lại thì tôi đã bị sự thật tạt cho một gáo nước lạnh,không phải con sông xanh màu trời,cũng không phải là những hàng cây xanh mát mà là một con sông mang trên mình một màu đỏ nhạt,những hàng cây đổ rạp xuống,đè lên nhau với những chiếc hố lớn nhỏ khác nhau,trong không gian ấy bất ngờ lại yên tĩnh lạ kì,khiến bao người dù mang sức mạnh tới đâu cũng xuất hiện nhiều cảm giác bất an như những lời cảnh báo cho thứ sẽ diễn ra khi họ dám tiến thêm dù chỉ một bước
khi định thần lại trước khung cảnh xung quanh,tôi ngó qua ngó lại để kím thân hình người bà của mình,khi tôi lia mắt qua một bên thì tôi đã tìm thấy bà tôi đang lục lọi trong thứ có vẻ là một cái lưới,gần đó là hàng loạt những thú như những nhánh của một cái cây được cắm xuống đất vậy,không khác gì một nghĩa trang ấy,bên cạnh đó là thứ gì đó được che lại bởi tàu lá chuối nằm cạnh một cái hố,tôi với sự tò mò của bản thân mà bỏ qua những bất an đã tiến tới chổ của thứ đang bị che kia từ từ để bà không phát hiện,tôi cũng không biết mình lúc đó làm vậy nhưng khi tôi đưa tay ra lật mấy tàu lá chuối ra thì thứ đập thẳng vào mắt tôi là...
___________________________
họa sĩ(tg2)
chap này tôi phải viết lệch với kịch bản của thg tg1 một chút
họa sĩ(tg2)
vì cái đoạn cuối nó làm chưa ổn lắm nên tôi đã chỉnh lại một tý
họa sĩ(tg2)
thôi hình của các bn đây
Comments
Siêu chủ quán Five-Stage(Jo)
Biết không, ngài bị một con mèo nào đó đạo bản quyền voice đấy:)
2025-07-03
0