3# Nhẫn & Đe dọa ngầm

Sáng hôm sau, Quang Anh thức dậy sớm như mọi khi. Anh khẽ cựa mình, cảm nhận vòng tay Duy vẫn siết chặt lấy eo mình
Một cảm giác quen thuộc đến lạ lùng chỉ sau một đêm. Anh hờ hững gỡ tay Duy ra, bước xuống giường
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vợ... đừng đi...
Giọng Duy mơ màng, cậu khẽ cựa quậy. Mắt vẫn nhắm nghiền
NovelToon
Quang Anh không trả lời, đi thẳng vào phòng tắm. Anh nghe tiếng Duy lẩm bẩm bên ngoài
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vợ lại bỏ em rồi...
Khi Quang Anh bước ra, Duy đã ngồi dậy, đôi tai sói cụp xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh. Một cái nhìn đầy ủy khuất, như một đứa trẻ bị bỏ rơi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu muốn gì? // lạnh nhạt //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vợ... em muốn vợ ở đây với em // giọng buồn thiu //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao vợ cứ đi hoài vậy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi có công việc
Anh đi đến tủ quần áo, lấy ra một bộ vest đen
NovelToon
Duy nhảy xuống giường, đi đến bên cạnh Quang Anh. Bước chân nhẹ như mèo. Cậu khẽ khịt mũi, rồi đưa tay sờ vào bộ vest của anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vợ... đi đâu đấy? Không được đi với người khác đâu!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Liên quan gì đến cậu? // nhíu mày //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tất nhiên là liên quan!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vợ là của em! Vợ không được đi với ai khác!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu nghĩ mình là ai mà nói chuyện với tôi như vậy?
Quang Anh gằn giọng, ánh mắt sắc bén như dao. Một ánh mắt đầy đe dọa, đủ để khiến bất cứ ai cũng phải rùng mình
Duy khẽ rụt người lại một chút, nhưng ánh mắt vẫn không rời Quang Anh. Sự sợ hãi thoáng qua, nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi sự bướng bỉnh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em là... em là chồng của vợ!
Cậu đột nhiên vòng tay ôm chặt lấy Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vợ ơi, đừng đi mà!
Quang Anh thở dài một tiếng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Buông ra!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không! // siết chặt hơn //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vợ phải hứa không đi với ai khác!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu phiền phức quá
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu cậu không buông, tôi sẽ trói cậu lại
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chắc cậu không muốn cảm giác mình bị xích như con chó đâu nhỉ
Duy nghe vậy, lập tức buông tay. Ánh mắt có chút sợ hãi khi nghe đến từ "trói"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không... vợ đừng trói em...
Quang Anh nhìn Duy, rồi anh quay người đi thẳng ra cửa
Duy đứng nhìn Quang Anh, vẻ mặt buồn thiu. Cậu vẫn chưa quen với việc bị Quang Anh bỏ lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hic~ Vợ...
Khi Quang Anh vừa khuất khỏi tầm mắt, Duy đột nhiên nheo mắt lại. Ánh mắt hoàn toàn thay đổi, không còn vẻ ngây thơ, trẻ con nữa, mà trở nên sắc lạnh và đầy tính toán
Cậu đi thẳng đến tủ quần áo của Quang Anh, mở ra. Duy đưa tay sờ vào từng bộ vest, ngửi ngửi mùi hương của hắn. Một cách kiểm tra đầy ám ảnh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mùi của vợ... chỉ thuộc về em...!
Sau đó, Duy đi xuống tầng. Lục Bảo đang đứng ở sảnh, vẻ mặt có chút lo lắng
Lục Bảo_Thư ký
Lục Bảo_Thư ký
Chào cậu Duy
Lục Bảo nói, giọng vẫn giữ vẻ cung kính
Duy nhìn Lục Bảo, ánh mắt không chút cảm xúc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vợ ta đâu?
Lục Bảo hơi giật mình trước giọng điệu khác lạ của Duy
Lục Bảo_Thư ký
Lục Bảo_Thư ký
Thưa cậu, ngài Quang Anh vừa ra ngoài ạ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đi đâu? // lạnh giọng //
Lục Bảo_Thư ký
Lục Bảo_Thư ký
Việc đó... tôi không rõ lắm
Lục Bảo cố gắng giữ vẻ bình tĩnh
Duy bước đến gần Lục Bảo, đôi mắt nhìn thẳng vào anh ta, mang theo một áp lực vô hình
Một cái nhìn đầy đe dọa, không phải của một đứa trẻ khờ khạo
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi không biết? Hay ngươi không muốn nói?
Lục Bảo đổ mồ hôi lạnh
Lục Bảo_Thư ký
Lục Bảo_Thư ký
Thật sự tôi không rõ, cậu Duy!
Lục Bảo_Thư ký
Lục Bảo_Thư ký
Ngài Quang Anh chỉ nói là có việc
Duy đột nhiên nở một nụ cười, nhưng nụ cười đó lại khiến Lục Bảo rợn tóc gáy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy à?
Cậu khẽ cúi xuống, thì thầm vào tai Lục Bảo
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu vợ ta mà đi gặp người khác... ngươi sẽ là người đầu tiên phải chết
Lục Bảo tái mét mặt. Anh ta có thể cảm nhận được sự nguy hiểm thực sự từ Duy, không phải là lời nói đùa
Lục Bảo_Thư ký
Lục Bảo_Thư ký
Cậu Duy... cậu nói gì vậy?
Duy đứng thẳng dậy, ánh mắt đã trở lại vẻ ngây thơ, trẻ con
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em nhớ vợ quá à...~
Cậu cụp tai xuống, vẻ mặt buồn bã
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vợ ơi, vợ mau về đi...
Lục Bảo nhìn Duy, trong lòng đầy hoang mang. Anh ta không hiểu rốt cuộc Duy là loại người gì
Cả ngày hôm đó, Duy không làm gì ngoài việc ngồi lì bên cửa sổ, dõi mắt ra xa. Lục Bảo cố gắng dỗ Duy ăn, nhưng cậu chỉ ăn rất ít, rồi lại nhìn ra ngoài
Đến tối, Quang Anh trở về. Anh bước vào biệt thự, thấy Duy đang ngồi cuộn tròn trên ghế sofa, đôi tai sói khẽ cụp xuống
Một cảnh tượng quen thuộc, nhưng có vẻ cô đơn hơn bình thường
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Về rồi à?
Duy ngẩng đầu lên, ánh mắt vàng rực lập tức sáng bừng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vợ!
Cậu lao đến, ôm chầm lấy Quang Anh. Một cái ôm đầy sức mạnh và sự giải tỏa
Quang Anh hơi bất ngờ trước sự nhiệt tình của Duy. Anh khẽ nhíu mày
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Buông ra
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không mà! // siết chặt hơn //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vợ có đi gặp ai không? Vợ có bỏ em không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Phiền phức // gỡ tay Duy ra //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Buông ngay
Duy thấy Quang Anh không muốn, cậu đành buông tay. Một sự thất vọng nhỏ hiện rõ trên khuôn mặt. Cậu đi theo Quang Anh vào phòng ăn
Trong bữa tối, Duy không ngừng nhìn Quang Anh. Ánh mắt của cậu lúc nào cũng dán chặt vào anh, như thể sợ anh sẽ biến mất
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mặt tôi sẽ thủng một lỗ to đùng mất?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vợ... hôm nay vợ đi đâu thế?
Duy hỏi, giọng điệu có vẻ bâng quơ, nhưng ánh mắt lại rất sắc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Việc của tôi // trả lời cộc lốc //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vợ có đi gặp... người phụ nữ nào không?
Đôi tai sói khẽ vểnh lên, như đang dò xét
Quang Anh dừng đũa lại, nhìn thẳng vào Duy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu có ý gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không..Không có ý gì hết!
Duy vội vàng lắc đầu, vẻ mặt trở lại ngây thơ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chỉ là... em sợ vợ bỏ em đi với người khác thôi...
Cậu khẽ cụp tai xuống, vẻ mặt buồn bã
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vợ ơi, vợ là của em mà...
Quang Anh không nói gì, tiếp tục ăn. Anh không biết Duy là giả ngốc hay thật sự ngây thơ
Sau bữa tối, Quang Anh đi làm việc trong phòng sách. Duy vẫn đi theo, ngồi yên lặng ở một góc phòng, đôi mắt dõi theo từng cử chỉ của anh
Đến khuya, Quang Anh đóng máy tính
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngủ đi
Duy lập tức bật dậy, đi đến bên cạnh Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vợ... ôm em ngủ đi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu tự ngủ đi
Quang Anh đi thẳng đến giường
Duy không nói gì, leo lên giường. Cậu nhìn chằm chằm vào Quang Anh một lúc, rồi bất ngờ khẽ cựa quậy, đưa tay ra
Trong tay Duy là một sợi dây mảnh, được thắt nút cẩn thận, như một chiếc nhẫn thô sơ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vợ... đeo cái này cho em đi
Duy thì thầm, nhìn Quang Anh đầy mong đợi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đây là nhẫn cưới của vợ chồng mình
Quang Anh nhìn chiếc "nhẫn" trong tay Duy. Một sự ngạc nhiên thoáng qua trong ánh mắt anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cái gì đây?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Là nhẫn cưới của vợ chồng mình đó!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vợ đeo cho em đi! Rồi em đeo cho vợ nữa!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu nhảm nhí vừa thôi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...Không mà! // rưng rưng //
Duy đột nhiên bật khóc, nước mắt lăn dài trên má. Cậu giả vờ khóc rất giỏi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vợ không thương em! Vợ không muốn cưới em! Vợ muốn bỏ em đi với người khác đúng không!?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hức... OAAAAAA!!
Quang Anh cảm thấy khó chịu trước tiếng khóc của Duy. Anh ghét sự ồn ào
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thôi được rồi! // nhăn mặt //
Anh đưa tay, cầm lấy sợi dây từ tay Duy
Duy lập tức nín khóc, đôi mắt long lanh nước nhìn Quang Anh đầy mong đợi
Quang Anh miễn cưỡng buộc sợi dây vào ngón áp út của Duy. Hành động rất nhanh, như muốn kết thúc cho xong
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đến lượt vợ!
Duy lập tức chìa một sợi dây khác ra
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Để em đeo cho vợ đi!
Quang Anh nhìn sợi dây trong tay Duy, rồi nhìn đôi mắt vàng óng đầy mong chờ của cậu. Anh thở dài một tiếng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Biết rồi
Duy vội vàng cầm lấy tay Quang Anh, cẩn thận buộc sợi dây vào ngón áp út của anh. Cậu làm rất chậm rãi, tỉ mỉ, như thể đang thực hiện một nghi lễ thiêng liêng
Sau khi buộc xong, Duy hôn nhẹ lên ngón tay Quang Anh, nơi có sợi dây
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vợ... bây giờ chúng ta là vợ chồng rồi nhé, vợ không được tháo ra đâu!
Quang Anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào sợi dây trên ngón tay mình. Một sợi dây thô kệch, không hề phù hợp với hình ảnh ông trùm mafia của anh
Duy nhìn Quang Anh, rồi cậu khẽ cười. Một nụ cười đầy mãn nguyện và hạnh phúc. Cậu ôm lấy Quang Anh, vùi mặt vào ngực anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vợ... em yêu vợ...
Quang Anh cứng đờ người. Anh không quen với những lời bày tỏ tình cảm như vậy. Anh không đáp lại, chỉ để Duy ôm mình
Đêm đó, Duy ngủ rất ngon trong vòng tay Quang Anh, đôi tai sói khẽ vểnh lên, như đang mơ những giấc mơ đẹp. Quang Anh thì vẫn nằm im, nhìn chằm chằm vào sợi dây trên ngón tay mình
Anh không thể hiểu được cảm xúc của Duy, và cũng không hiểu tại sao anh lại chấp nhận mọi chuyện như vậy. Có lẽ, đây là lần đầu tiên trong đời, Quang Anh cảm thấy có thứ gì đó... ngoài tầm kiểm soát của mình.
Hot

Comments

chợ miền tây 💋

chợ miền tây 💋

nửa đêm ngồi đợi xem có ai đăng truyện k

2025-07-02

0

bé Quang Anh

bé Quang Anh

Lục Bảo khổ nhất tg🥰

2025-07-05

0

Best Yuki ( Yến Linh )

Best Yuki ( Yến Linh )

cute quá mức cho phép

2025-07-02

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play