⧼CAPRHY⧽ Stick To Me, Wife!
4# Tiệc máu & Giết người
Buổi trưa hôm đó, Quang Anh rời biệt thự để đi gặp đối tác. Anh bước ra cửa, thấy Duy đang ngồi trên bậc tam cấp, vẻ mặt buồn thiu. Một cảnh tượng quen thuộc khi anh đi khỏi
Nguyễn Quang Anh
Cậu ở nhà cho ngoan
Hoàng Đức Duy
Vợ... vợ lại đi đâu vậy? // ngẩng đầu //
Nguyễn Quang Anh
Đi hửi nách người ta
Hoàng Đức Duy
Vợ s..sao..—
Nguyễn Quang Anh
Đi làm việc
Hoàng Đức Duy
.... " cái quái gì vừa diễn ra vậy? Mình nghe nhầm hay thật sự là lảng tai? "
Anh bước vào xe và rời đi
Duy nhìn theo chiếc xe khuất bóng, rồi khẽ thở dài đầy thất vọng. Cậu ngồi thêm một lúc, rồi đột nhiên ánh mắt trở nên sắc lạnh
Vẻ mặt ngây thơ, trẻ con biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự lạnh lùng và tính toán
Giọng nói cậu không còn vẻ nhõng nhẽo nữa, mà mang theo sự sai khiến
Lục Bảo đang đứng cách đó không xa, giật mình
Lục Bảo_Thư ký
Thưa cậu Duy?
Hoàng Đức Duy
Vợ ta đi gặp ai?
Ánh mắt Duy lạnh như băng
Lục Bảo khẽ nuốt nước bọt
Lục Bảo_Thư ký
Cậu Duy... tôi thực sự không rõ ạ
Duy đứng dậy, bước đến gần Lục Bảo
Hoàng Đức Duy
Ngươi có vẻ muốn thử sự kiên nhẫn của ta
Lục Bảo cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng
Lục Bảo_Thư ký
Không! Không phải vậy ạ!
Lục Bảo_Thư ký
Ngài Quang Anh... ngài ấy đi gặp ngài Park Min Jon, đối tác bên Hàn Quốc ạ
Hoàng Đức Duy
Park Min Jon? // nheo mắt //
Hoàng Đức Duy
Tên già khốn kiếp đó...
Trong giọng cậu nói có sự căm ghét sâu sắc
Hoàng Đức Duy
Hắn ta định làm gì vợ ta?
Lục Bảo_Thư ký
Tôi... tôi không rõ ạ // run rẩy //
Duy không nói gì thêm. Cậu quay người, đi thẳng vào trong biệt thự. Lục Bảo đứng đó, người vẫn còn run rẩy. Anh ta chưa bao giờ thấy Duy đáng sợ như vậy
Duy đi thẳng vào phòng của Quang Anh. Cậu đi đến gầm giường, cúi xuống, kéo ra một chiếc hộp sắt được giấu kỹ
Mở khóa, bên trong là một chiếc điện thoại vệ tinh, vài khẩu súng ngắn với bộ giảm thanh, và một vài thiết bị định vị nhỏ. Tất cả đều được giấu kín một cách chuyên nghiệp
Duy lấy ra một thiết bị định vị, nhìn vào màn hình. Màn hình hiển thị một chấm đỏ đang di chuyển trên bản đồ thành phố, hướng về một khu vực sầm uất
Trần Đăng Dương
📲 Mày chắc chứ, Duy?
Giọng Trần Đăng Dương thì thầm qua điện thoại vệ tinh
Trần Đăng Dương
📲 Mày định tự mình làm tất cả sao?
Hoàng Đức Duy
📲 Kế hoạch đã được vạch ra tỉ mỉ..—
Hoàng Đức Duy
📲 —...Anh ấy... nhất định phải là của tao
Trần Đăng Dương
📲 Nghe nói anh ta là ông trùm Hắc Liên đấy
Trần Đăng Dương
📲 Mày có cần tao cử thêm người qua không?
Hoàng Đức Duy
📲 Chuyện này, tao muốn tự mình làm
Mấy đêm sau, khi Quang Anh đã chìm vào giấc ngủ, Duy lén lút mở cửa ra khỏi phòng. Trần Đăng Dương, người bạn thân và cũng là cánh tay phải của Duy ở Macau, đã đợi sẵn bên ngoài, trên tay là một chiếc túi đen lớn
Trần Đăng Dương
Mày làm gì mà lâu thế? // lẩm bẩm //
Hoàng Đức Duy
Mày có biết anh yêu tao ngủ say cỡ nào không?
Hoàng Đức Duy
Ôm tao như khúc gỗ ấy
Trần Đăng Dương
Đồ của mày đây
Trần Đăng Dương
Điện thoại vệ tinh mới nhất, định vị GPS siêu nhỏ, và mấy khẩu súng tao đặc chế cho mày
Trần Đăng Dương
Đạn gây mê cũng có, để phòng khi mày lỡ tay bắn chết con mồi của mày
Duy cầm lấy chiếc túi, kiểm tra từng món
Trần Đăng Dương
Mày chắc chứ, Duy?
Trần Đăng Dương
Kế hoạch này của mày... liệu có quá mạo hiểm không?
Trần Đăng Dương
Mày là Thái tử của gia tộc Hoàng đấy! Mày không thể...
Hoàng Đức Duy
Mày cứ lo việc của mày ở Macau đi
Hoàng Đức Duy
Đừng quên, tao vẫn đang điều hành tập đoàn và chuỗi sòng bạc từ xa đấy
Trần Đăng Dương
Tao biết rồi, đại ca~ // cười //
Hoàng Đức Duy
Bỏ cái giọng đấy đi, tởm bỏ mẹ // lườm //
Trần Đăng Dương
Được rồi, được rồi // phẩy phẩy tay //
Trần Đăng Dương
Nhưng nếu có chuyện gì, mày phải gọi cho tao ngay đấy
Hoàng Đức Duy
Ừ! Đi đi, kẻo bị phát hiện
Dương gật đầu, rồi biến mất vào bóng đêm. Duy cẩn thận giấu những món đồ vào những nơi kín đáo nhất trong phòng, dưới gầm giường, trong tủ quần áo, và thậm chí cả trong nhà vệ sinh
⋆˚𝜗 ᴋᴇ̂́ᴛ ᴛʜᴜ́ᴄ ʜᴏ̂̀ɪ ᴛᴜ̛ᴏ̛̉ɴɢ 𝜚˚⋆
Duy cầm thiết bị định vị, nhìn chấm đỏ di chuyển
Hoàng Đức Duy
Ayzo vợ yêu đang đi tới đâu đây...?
Khi thấy chấm đỏ dừng lại ở một tòa nhà lớn, Duy lập tức cất thiết bị định vị vào túi quần
Cậu nhanh chóng thay một bộ quần áo tối màu, gọn gàng, rồi lẻn ra khỏi biệt thự bằng lối sau, không ai hay biết
Thân thủ của cậu nhanh nhẹn và khéo léo đến kinh ngạc, không hề giống một kẻ rụt rè, nhút nhát
Một lúc sau, Duy đã đến được tòa nhà mà Quang Anh đang ở. Cậu không ngần ngại mà hiên ngang vào sảnh, đôi mắt quét một lượt
Ánh mắt sắc bén, đầy dò xét, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào. Duy nhìn thấy Quang Anh đang đứng giữa sảnh, nói chuyện với một người đàn ông trung niên, béo ú. Tên Park Min Jon
Duy nheo mắt lại. Ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ. Cậu thấy Park Min Jon đang cười cợt, rồi đột nhiên đưa tay ra, định chạm vào cánh tay Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hừm~ // híp mắt //
Quang Anh khẽ cau mày, né tránh bàn tay của Park Min Jon
Nguyễn Quang Anh
Ngài Park, chúng ta nên đi vào phòng họp
???
Ấy, vội gì chứ, ngài Quang Anh
Park Min Jon cười khẩy, giọng đầy trơ trẽn. Hắn ta lại đưa tay ra, lần này định chạm vào eo Quang Anh
???
Đêm nay... tôi có một bất ngờ dành cho ngài đấy
Quang Anh lập tức lùi lại một bước, ánh mắt lạnh băng
Nguyễn Quang Anh
Ngài Park, đừng quá giới hạn
Park Min Joon không hề nao núng. Hắn ta lại tiến lên, bàn tay vẫn muốn chạm vào Quang Anh
???
Làm gì mà lạnh lùng thế?
???
Ngài Quang Anh, ngài có biết... tôi thích những người đàn ông lạnh lùng như ngài lắm không?
Duy đứng nhìn. Cậu thấy rõ ràng sự khinh bỉ và tức giận trong ánh mắt Quang Anh, nhưng hắn vẫn giữ phép lịch sự
Duy không thể chịu đựng thêm được nữa. Ánh mắt vàng nhạt của cậu bỗng nhiên trở nên đỏ rực như máu
Giọng cậu cao, vút, thu hút sự chú ý của mọi người trong sảnh
Quang Anh và Park Min Jon quay lại. Hắn ta nhìn Duy với ánh mắt khó chịu
???
Thằng ranh con nào đây?
Duy lao đến, không chút do dự. Tốc độ của cậu nhanh đến kinh ngạc, như một con sói săn mồi
Park Min Jon còn chưa kịp phản ứng, Duy đã tóm lấy đầu hắn ta. Bàn tay Duy siết chặt, những ngón tay như gọng kìm
Hoàng Đức Duy
Mày dám đụng vào vợ tao?! // gằn giọng //
???
Thằng ranh! Mày làm gì vậy?
Park Min Jon cố gắng giãy giụa, nhưng vô ích
Duy không nói gì thêm. Cậu nắm lấy đầu Park Min Jon, rồi dùng chút sức, đập mạnh vào bức tường gần đó. Một tiếng "rầm" lớn vang lên, đầu hắn ta va mạnh vào tường, máu bắt đầu rỉ ra
Mọi người trong sảnh đều kinh hãi. Quang Anh đứng đó, ánh mắt trợn tròn. Anh chưa bao giờ thấy Duy hung bạo đến mức này
Hắn ta thều thào, đầu óc choáng váng
Duy không cho hắn ta có cơ hội nói hết lời. Cậu giơ nắm đấm lên, đấm liên tiếp vào mặt Park Min Jon
Những cú đấm mạnh như búa bổ, khiến máu bắn tung tóe, răng hắn ta gãy lìa
Nguyễn Quang Anh
Dừng lại, Duy! // vội bước tới //
Duy như không nghe thấy. Ánh mắt cậu dại đi vì cơn giận, chỉ còn thấy hình ảnh Park Min Jon đang cố gắng xàm xỡ Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Con mắt nào của mày nhìn vợ tao? Chắc mày cũng không cần nó nữa đâu nhỉ? // cười //
Cậu đưa ngón tay cái, móc thẳng vào mắt Park Min Jon
???
Không..!!! AAAaaaaaaaa
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Park Min Joon la hét trong đau đớn, máu và nước mắt hòa lẫn chảy ra từ hốc mắt
Hoàng Đức Duy
Mày sẽ phải trả giá vì dám động vào vợ tao!
Duy gầm lên, giọng nói khàn đặc. Cậu vươn tay, moi thẳng vào lồng ngực của Park Min Jon
Tiếng xương sườn nứt gãy nghe rợn người, tay Duy xuyên thẳng vào trong
Quang Anh lao tới, túm lấy Duy
Nguyễn Quang Anh
Mẹ kiếp! Duy! Cậu điên rồi!
Duy kéo tay ra khỏi lồng ngực Park Min Jon, một trái tim vẫn còn đập thoi thóp nằm trong tay cậu
Máu tươi nhỏ giọt từ tay Duy xuống sàn nhà trắng toát. Park Min Jon ngã xuống, cơ thể co giật vài cái, rồi bất động. Hắn ta đã chết
Toàn bộ sảnh tiệc hỗn loạn. Mọi người la hét, bỏ chạy tán loạn. Tiếng còi báo động vang lên
Quang Anh giữ chặt lấy Duy, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào trái tim đang đập thoi thóp trong tay Duy, rồi nhìn vào khuôn mặt dính đầy máu của cậu. Một sự kinh hoàng và ghê tởm chưa từng có trong đời anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu... làm cái quái gì vậy?
Quang Anh gằn giọng, tay siết chặt Duy
Duy, lúc này, đột nhiên rụt người lại. Đôi mắt đỏ rực của cậu trở lại màu vàng, và trong ánh mắt đó, là sự sợ hãi tột độ
Vẻ mặt ngây thơ, trẻ con của cậu quay trở lại, nhưng trộn lẫn với máu và sự hoảng loạn
Cậu nhìn bàn tay mình, rồi nhìn trái tim đang đập, rồi lại nhìn thi thể của Park Min Jon. Khuôn mặt Duy tái mét, đôi môi run rẩy
Duy mếu máo, nước mắt lưng tròng
Hoàng Đức Duy
Em... em không cố ý... Vợ... vợ đừng giận em...
Cậu ném trái tim xuống đất, tay chùi chùi vô áo rồi ôm chầm lấy Quang Anh, vùi mặt vào ngực anh. Một cái ôm đầy sợ hãi và tìm kiếm sự "che chở"
Hoàng Đức Duy
Vợ...vợ ơi..huhu...em sợ...
Duy nức nở, giọng run rẩy
Hoàng Đức Duy
Em... em..hức!..không muốn... em chỉ... em chỉ thấy hắn ta... hắn ta...hức..! huhu..
Quang Anh nhìn Duy đang nức nở trong vòng tay mình. Anh không thể tin được rằng một kẻ vừa ra tay tàn độc như vậy lại có thể trở nên sợ sệt và yếu đuối đến thế. Mùi máu tanh nồng nặc ám vào mũi anh
Hoàng Đức Duy
hức... // nấc //
Quang Anh lạnh nhạt, nhưng vẫn ôm chặt Duy. Hành động này hoàn toàn trái ngược với lời nói của anh
Nguyễn Quang Anh
Lục Bảo! Gọi người dọn dẹp hiện trường! Đừng để lại dấu vết!
Lục Bảo, người vừa chạy đến, vẫn còn bàng hoàng
Lục Bảo_Thư ký
Vâng... vâng thưa ngài!
Anh ta vội vàng ra lệnh cho đám thuộc hạ
Quang Anh kéo Duy ra khỏi sảnh hỗn loạn. Anh không nói gì, chỉ giữ chặt lấy Duy, ánh mắt sắc bén quét qua những kẻ còn lại đang run rẩy
Một cái nhìn cảnh cáo, đủ để khiến không ai dám hé răng. Duy vẫn bám chặt lấy Quang Anh, đầu vùi vào vai anh, thỉnh thoảng lại khẽ rít một tiếng nhỏ
Trên đường về biệt thự, Quang Anh vẫn im lặng. Duy thì không ngừng luyên thuyên
Hoàng Đức Duy
Vợ... em xin lỗi... em không cố ý... em chỉ... em chỉ muốn bảo vệ vợ thôi...
Quang Anh không trả lời. Anh lái xe, ánh mắt tập trung vào con đường phía trước. Anh đang suy nghĩ, và suy nghĩ rất nhiều về Duy
Về đến biệt thự, Quang Anh dẫn Duy thẳng vào phòng tắm. Anh bật vòi hoa sen, kéo Duy vào trong, không nói gì, chỉ muốn rửa sạch máu trên người Duy
Duy đứng dưới vòi nước, để mặc Quang Anh rửa. Cậu vẫn khóc thút thít
Hoàng Đức Duy
híc~ Vợ... vợ có ghét em không?
Nguyễn Quang Anh
Cởi quần áo
Hoàng Đức Duy
D.. dạ? // ngớ người //
Nguyễn Quang Anh
Tôi nói cởi quần áo
Hoàng Đức Duy
Vâng..// cởi vội //
Hoàng Đức Duy
" hí hí vợ nhìn cơ thể mình, chắc là mê rùi chứ gì " // có phần vui vẻ //
Quang Anh cầm lấy xà phòng, xoa lên người Duy
Va chạm da thịt khiến cậu có hơi..
Hoàng Đức Duy
" Con mẹ nó! Quên mất lúc này.. phải làm sao đây???? Lỡ mà hứng thì có nước đội quần, hình tượng đáng yêu mình gầy dựng bấy lâu chắc chắn sẽ tan vỡ..."
Nguyễn Quang Anh
Cậu im đi
Hoàng Đức Duy
Vợ... em sợ... // mím môi //
Hoàng Đức Duy
Em sợ vợ bỏ em... // run run //
Quang Anh nhìn Duy, đôi mắt lạnh lùng
Nguyễn Quang Anh
Cậu vừa giết người, cậu có biết không?
Hoàng Đức Duy
Em biết... nhưng... nhưng hắn ta dám động vào vợ... em không chịu được... // cúi đầu //
Hoàng Đức Duy
Vợ... vợ là của em... của riêng em thôi... // ngước mắt nhìn anh //
Quang Anh nhìn Duy. Anh nhìn rất lâu, rồi thở dài một tiếng
Anh đưa tay, vuốt nhẹ mái tóc bạch kim đang ướt sũng của Duy
Nguyễn Quang Anh
Được rồi, đừng khóc nữa
Duy nghe thấy lời đó, lập tức nín khóc. Cậu dụi dụi mặt vào tay Quang Anh. Một hành động tin tưởng tuyệt đối
Sau khi tắm xong, Quang Anh đưa Duy về phòng. Duy trèo lên giường, nằm cuộn tròn một góc
Quang Anh ngồi xuống mép giường, nhìn Duy
Nguyễn Quang Anh
Cậu lại giở chứng gì nữa?
Duy khẽ cựa quậy, rồi dụi mặt vào gối
Hoàng Đức Duy
Em... em không muốn ai động vào vợ... vợ là của em...
Quang Anh im lặng. Anh nhìn Duy, trong lòng đầy suy nghĩ
Anh không thể hiểu được con người này. Một kẻ tàn bạo, nhưng lại ngây thơ đến đáng sợ. Một kẻ giết người không chớp mắt, nhưng lại mếu máo như một đứa trẻ khi bị anh nhìn thấy
Nguyễn Quang Anh
Cậu... có phải... không phải là nhân thú bình thường? // thấp giọng //
Duy khẽ rùng mình. Cậu mở mắt, nhìn thẳng vào Quang Anh
Trong ánh mắt đó, có sự cảnh giác và một chút sợ hãi khi bị hắn phát hiện
Hoàng Đức Duy
Em... em là sói con của vợ mà...
Duy nói, giọng lại trở về vẻ ngây thơ, trẻ con. Cậu khẽ cụp tai xuống, cái đuôi cũng rũ hẳn
Hoàng Đức Duy
Vợ... vợ có ghét em không?
Quang Anh nhìn Duy, ánh mắt không hề lay chuyển. Anh không tin vào sự ngây thơ giả tạo đó của Duy
Anh đã thấy một con quỷ thực sự trong đôi mắt ấy. Nhưng anh cũng không nói gì thêm
Anh đứng dậy, tắt đèn, rồi cũng lên giường, nằm xuống bên cạnh Duy. Duy lập tức rướn người, ôm chặt lấy Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Vợ... đừng bỏ em...
Quang Anh không đáp, anh nhắm mắt lại. Trong bóng tối, anh vẫn còn nhìn thấy hình ảnh Park Min Jon với hốc mắt trống rỗng và trái tim nằm trong tay Duy
Anh biết, Duy không hề đơn giản, và anh... có lẽ đã rước một tai họa về nhà
Comments
_htuu.1109
thoại j thấy ghê z
2025-07-02
0