Bữa cơm đầu không lời

Buổi chiều hôm ấy, khi JunHee thức dậy, căn bếp đã tràn mùi canh rong biển ấm và cơm trắng mới nấu. Semi đứng quay lưng, tay thoăn thoắt đảo chảo.
JunHee dụi mắt, vẫn ôm cuốn sổ ghi lá ginkgo, bước chầm chậm đến cửa bếp. Ánh sáng cuối ngày vàng nhạt, rọi xuống mái tóc Semi, phủ lên lưng cô một vầng sáng dịu.
JunHee
JunHee
Chị…
Semi quay lại, cười nhẹ.
Semi
Semi
Em dậy rồi à? Đi rửa mặt, rồi cùng chị dọn bàn nhé.
JunHee gật đầu, khẽ khàng như sợ làm vỡ bầu không khí mong manh.
Trong gương phòng tắm, JunHee nhìn vào đôi mắt sưng nhẹ vì khóc, môi hơi khô, mớ tóc dài rối xù. Bé vốc nước lạnh lên mặt, cảm giác tê buốt làm bé giật mình, hơi thở như được kéo về thực tại.
Bên ngoài, Semi chuẩn bị từng đĩa nhỏ: kimchi, trứng cuộn, thịt xào cay, vài miếng cá hồi nướng. Mọi thứ bày gọn gàng, chỉn chu, giống bữa cơm mẹ vẫn làm trong ký ức mờ nhạt của JunHee.
Bé bước ra, ngập ngừng kéo ghế ngồi. Semi múc cơm vào bát, đặt trước mặt bé, rồi ngồi xuống đối diện.
Không ai nói gì. Tiếng đũa khẽ va vào bát, tiếng canh sôi lục bục trong nồi nhỏ bên bếp. JunHee cúi thấp, chậm rãi nhai từng miếng cơm, mắt dõi xuống bàn, như sợ bắt gặp ánh mắt Semi.
Semi nhìn bé, lòng nhói lên. Cô nhớ lại lần đầu mình ăn cơm một mình ở Seoul, khi mới 19 tuổi, căn hộ trống hoác, tiếng gió lùa lạnh ngắt. Cảm giác cô độc khi nuốt từng hạt cơm, giống như bị mắc kẹt trong chính giọng nói của mình.
Semi
Semi
*Bữa cơm đầu tiên, con bé không dám nhìn mình.
Semi
Semi
*Mình từng sợ ánh mắt người khác, giờ lại thấy sợ ánh mắt trốn tránh này hơn.
JunHee đưa tay lật miếng trứng cuộn, cắn một miếng nhỏ. Bất ngờ, đôi mắt bé long lanh nước. Bé bỏ đũa, cúi gằm, vai run khẽ.
Semi vội đứng dậy, đi vòng ra sau lưng bé, đặt tay lên vai.
Semi
Semi
Có gì không ngon sao?
JunHee lắc đầu, nức nở.
JunHee
JunHee
Ngon… ngon quá… nên em thấy sợ…
Semi khựng lại. Câu trả lời ấy, quá quen. Vì chính cô, ngày xưa, khi được người khác nấu cho một bữa cơm ấm, cũng từng khóc như thế.
Cô ngồi xuống bên cạnh, kéo ghế sát lại, rồi khẽ ôm JunHee từ phía sau. Hơi ấm lan khắp, tiếng nấc nhỏ dần dần tan vào không gian bếp.
Semi
Semi
Em không cần phải sợ. Em có thể ăn bao nhiêu tùy thích, khóc bao nhiêu cũng được. Chị sẽ nấu cho em mỗi ngày.
JunHee quay lại, nước mắt loang trên má, môi run run. Bé khẽ gật đầu, rồi bất chợt vòng tay ôm cổ Semi.
JunHee
JunHee
Chị… đừng biến mất nhé…
Semi
Semi
Ừ. Chị không đi đâu hết.
Sau đó, Semi lau nước mắt cho JunHee, rồi gắp thêm cơm vào bát bé. JunHee dần dần ăn trở lại, vẫn khóc, nhưng mắt sáng hơn.
Bữa cơm kéo dài rất lâu. Không lời nói. Chỉ có tiếng gắp, tiếng nhai, tiếng thở dài nhẹ của Semi khi nhìn bé ăn từng muỗng cơm nhỏ.
Khi dọn xong, Semi rửa bát, JunHee đứng bên cạnh, im lặng cầm khăn lau từng chiếc đĩa. Ánh đèn bếp vàng dịu chiếu lên mặt bé, làm lộ ra nét trẻ con và mệt mỏi đan xen.
Semi
Semi
*Con bé biết lau bát. Có lẽ từng phải tự làm nhiều lần.
Semi
Semi
*Mình ước gì có thể xóa hết mấy ký ức đó.
Rửa xong, Semi pha một ly sữa ấm, đưa cho JunHee. Bé ôm ly bằng hai tay, mắt dán vào lớp bọt sữa, khẽ thở ra.
JunHee
JunHee
Em cảm ơn chị...
Semi
Semi
Không cần cảm ơn. Chỉ cần ăn no, ngủ ngon, là được.
JunHee khẽ cười, nụ cười đầu tiên suốt cả buổi tối. Nụ cười bé xíu, mong manh như cánh ginkgo sắp rơi.
Trước khi đi ngủ, JunHee mở cuốn sổ nhỏ, ép thêm chiếc lá vàng hôm nay nhặt được. Bé dán nhãn "Ngày đầu ăn cơm cùng chị" ở góc.
Semi đứng ngoài khung cửa, nhìn bé. Lòng cô dậy lên một cảm xúc lạ: vừa muốn giữ mãi khoảnh khắc này, vừa sợ nó quá mong manh để tồn tại lâu.
Semi
Semi
*Lần đầu tiên có ai đó viết nhật ký về mình.
Semi
Semi
*Mình không muốn mất đi.
Semi
Semi
*Nhưng cũng không biết giữ được bao lâu.
Khi JunHee ngủ, Semi vẫn đứng đó, tay bám vào khung cửa, lặng lẽ. Đêm nay không mưa. Nhưng cô nghe như có tiếng mưa rơi ở đâu đó, trong lòng mình.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play