"Mỹ Châu, em bình tĩnh lại một chút. Thật lòng anh cũng không muốn làm như vậy đâu. Chẳng qua là anh…" Nói đến đây, Tử Sâm hơi ngập ngừng, anh ta còn chả dám nhìn thẳng người bạn gái đang đứng trước mặt nữa kìa.
Trịnh Mỹ Châu gương mặt đẫm lệ, lòng cô đau như dao cắt nhưng vẫn phải gồng mình giấu đi nỗi đau ấy. Cô bật cười, nhưng chất lỏng mặn chát vẫn tuôn ra như mưa: "Anh làm sao? Tử Sâm, đừng nói là anh có nỗi khổ gì đấy nhá? Gia đình anh vốn khá giả, anh gặp chuyện gì làm sao tôi lại không biết? Anh cùng người phụ nữ khác phản bội tôi, vậy mà anh còn dám ở đó mà kêu tôi bình tĩnh lại ư?" Cô điên cuồng chất vấn, lý trí bây giờ đã hoàn toàn mất sạch.
Bình tĩnh?
Bảo cô làm sao mà bình tĩnh được?
Người đàn ông cô yêu từng ấy năm trời nhân lúc Trịnh Mỹ Châu đang ở trên đỉnh cao, khi cô đang chìm đắm trong hạnh phúc thì lại cầm dao đâm cho cô một nhát, khiến cô bất ngờ ngã xuống vực thẳm, bảo cô bình tĩnh kiểu gì?
Trịnh Mỹ Châu không một người thân, duy chỉ có mình Tử Sâm, cô coi anh ta như người nhà, đem tình yêu của bản thân hiến dâng toàn bộ cho người đàn ông đó, nhưng không ngờ anh ta lại khiến cho cô vô cùng thất vọng.
Rốt cuộc là vì sao chứ?
Hai người rõ ràng có tình cảm với nhau, Tử Sâm cũng nói rằng chỉ yêu mình Trịnh Mỹ Châu mà thôi, anh ta còn hứa với cô chắc chắn sẽ cưới cô về làm vợ. Cô cũng đồng ý chờ, cuối cùng, anh ta cũng chuẩn bị kết hôn, chỉ có điều cô dâu không phải là Trịnh Mỹ Châu mà thôi.
Tử Sâm vô cùng hổ thẹn, anh ta cúi gằm mặt xuống đất, bàn tay nổi đầy gân xanh đan xen vào nhau. Mặc cho Trịnh Mỹ Châu điên cuồng trách mắng, anh ta chỉ im lặng.
"Anh nói đi! Tại sao lại không nói gì cả?" Hai mắt Trịnh Mỹ Châu vằn lên những tia máu, sự đau đớn, uất hận trong lòng đều phát tiết hết ra bên ngoài. Cô đấm bùm bụp vào người Tử Sâm, kêu gào thảm thiết: "Rốt cuộc nguyên nhân là gì mà anh lại làm như vậy? Tử Sâm, bộ anh bị điếc à? Nói gì đi chứ! Sao lúc này anh lại câm rồi?"
Đến lúc này, Trịnh Mỹ Châu vẫn chưa thể lý giải được mọi chuyện.
Tử Sâm bị đánh rất đau, nhưng anh ta chẳng một lời oán than, chỉ cẩn thận giữ tay Trịnh Mỹ Châu lại, nhẹ nhàng mở miệng: "Em bình tĩnh lại một chút! Người sai trong chuyện này là anh, anh chấp nhận chịu trừng phạt. Mỹ Châu, em cứ coi anh ra một tên khốn nạn cũng được, cho nên em không cần phải làm tổn thương bản thân mình vì anh như vậy. Bình tĩnh lại một chút, anh sẽ giải thích với em."
Hai cánh tay của Trịnh Mỹ Châu bất ngờ buông thõng xuống, cô cố gắng vươn tay cầm lấy ly nước mà uống cạn. Lồng ngực phập phồng lên xuống, hai bả vai hơi run lên, đôi mắt đẫm lệ khép chặt lại, Trịnh Mỹ Châu dường như đang cố gắng để cho bản thân có thể bình tĩnh hơn một chút.
Sau khi cảm xúc được ổn định, người con gái mới mở to mắt nhìn về phía Tử Sâm, chất vấn anh ta: "Nói đi! Rốt cuộc là vì sao anh lại phản bội tôi? Trên mạng nói, anh và cô ta yêu nhau được một thời gian rồi, Tử Sâm, hai người bắt đầu từ khi nào mà tôi lại không hề hay biết gì cả?" Tạm gạt nỗi đau sang một bên, bây giờ Trịnh Mỹ Châu phải làm rõ, nguyên nhân và thời gian mà Tử Sâm đã cắm sừng cô.
"Thật ra, anh và Tư Hạ cũng đã ở bên nhau một thời gian, là từ lúc bắt đầu quay phim. Bộ phim ấy anh nhờ vào Tư Hạ nên mới giành được vai chính để có thể quay cùng với em." Tử Sâm toàn thân bất động, anh ta cứ như một cái máy kể lại: "Sau khi ở bên cô ấy anh mới phát hiện, tình cảm mà anh dành cho em vốn dĩ không nhiều như anh tưởng. Anh cần lo lắng cho bản thân mình nữa. Bây giờ cuộc sống cần rất nhiều thứ, không thể một túp lều tranh hai trái tim vàng như trước kia được. Anh cần có cả danh tiếng nữa."
Nghe xong những lời biện hộ kia, Trịnh Mỹ Châu đột nhiên bật cười lớn.
Cô chua chát hỏi: "Nếu khi đó anh đã ở bên cạnh cô ta, vậy thì tại sao không chia tay với tôi, để tôi cứ ôm ảo mộng trong suốt thời gian dài như thế? Anh biến tôi thành con ngốc, chơi đùa tôi như vậy, Tử Sâm, anh cảm thấy vui lắm à?" Ngữ khí vang lên chứa đầy sự phẫn nộ.
Bao nhiêu năm qua sao cô lại không phát hiện Tử Sâm lại là người có sở thích bắt cá hai tay như vậy nhỉ?
Giờ nhớ lại, khi còn ở đoàn làm phim, anh ta thường xuyên chạy đi đâu đó mà không ở cạnh Trịnh Mỹ Châu, hóa ra là đi tìm cô tiểu thư danh môn khuê các kia à?
Nực cười thật đấy!
Không yêu Trịnh Mỹ Châu như tưởng tượng!
Thế sao còn ở bên cạnh cô, để cô ôm ấp hy vọng?
Yêu đương với hai người phụ nữ không mệt à?
Thà rằng Tử Sâm cứ dứt khoát một chút đi. Đau khổ một lần còn hơn là đau cả đời.
"Anh rất muốn nói cho em biết, nhưng anh thấy em hết lòng vì công việc như thế, anh thật sự không nỡ." Tử Sâm ngậm ngùi giãi bày: "Với lại, khi ở bên cạnh em, anh thật sự rất vui vẻ. Anh muốn níu giữ một chút cảm giác ấy. Mỹ Châu, anh biết bản thân mình là một tên tồi tệ, nhưng anh thật sự cần em!"
Khóe môi Trịnh Mỹ Châu hơi giật giật, người đàn ông mà cô yêu sao lại có thể nói ra những lời khốn nạn như thế này chứ?
Trịnh Mỹ Châu khoanh tay trước ngực, cô lau nước mắt trên mặt, miệng cong lên nụ cười giễu cợt: "Tử Sâm, bây giờ tôi nói anh là một tên tra nam cũng chẳng sai đâu nhỉ? Anh vừa muốn có tiền lại vừa muốn có tình, anh có cảm thấy mình tham lam không? Tôi cho anh lựa chọn, một là tôi, hai là tiền tài địa vị, anh chọn đi." Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng yêu người đàn ông này sâu đậm, nói từ bỏ thật sự rất là khó.
Cô vẫn muốn níu kéo, nếu như Tử Sâm chọn cô, Trịnh Mỹ Châu sẽ coi như những chuyện ngày hôm nay chưa xảy ra.
Dù sao trong lòng anh ta vẫn còn tình cảm với cô mà.
Khuôn mặt người đàn ông nhăn nhó, anh ta trầm mặc suy nghĩ một hồi, rồi đưa ra câu trả lời: "Mỹ Châu, anh thật sự xin lỗi! Anh yêu em, nhưng anh cần cô ấy! Tư Hạ là người có thể giúp sự nghiệp của anh thăng tiến, gia đình cô ấy có vị thế. Còn em bây giờ chưa chắc, anh không thể ở bên cạnh em được. Mỹ Châu, so với em, anh cần sự nghiệp hơn, cho nên em hãy từ bỏ anh đi, sau này em sẽ gặp được người khác tốt hơn anh."
Suốt những năm qua, anh ta luôn giậm chân tại chỗ, mãi vẫn chưa có vị thế trong ngành. Tử Sâm không thể cứ mãi mãi chờ đợi nữa. Anh ta có năng lực, có diễn xuất, nhưng chẳng được trọng dụng. Khi ấy, Tư Hạ xuất hiện, nói có thể cho anh ta mọi thứ, chỉ cần ở bên cạnh mình.
Tuy anh ta nuối tiếc Trịnh Mỹ Châu, nhưng Tử Sâm vẫn yêu bản thân mình hơn.
Trịnh Mỹ Châu không thể mang lại cho anh ta tiền tài địa lợi, cô bây giờ đến mình còn lo chưa xong, nhưng Tư Hạ thì có thể. Cô ta là tiểu thư danh giá, muốn gì được nấy, lại say mê Tử Sâm, anh ta liền chọn Tư Hạ mà đẩy Trịnh Mỹ Châu sang một bên.
Trịnh Mỹ Châu cảm thấy bản thân mình như bị ai đó đánh một nhát đau đớn từ phía sau, nhưng cô vẫn phải cố gắng rặn ra một nụ cười: "Tử Sâm, anh đúng là tên khốn nạn. Tôi bị mù cho nên mới yêu loại người như anh!"
Updated 34 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Công nhận tên sở khanh Tử Sâm này ăn vụng giấu cũng kỹ thật, mỗi ngày đều ở bên và được Mỹ Châu quan tâm tới thế mà vẫn mèo mả gà đồng được với người phụ nữ khác. Tình yêu đối với anh không phải là tất cả bởi cuộc sống này cần phải lo cơm áo gạo tiền và nhiều thứ khác, vậy nên anh không thể một túp lều tranh hai trái tim vàng cùng em. Anh yêu em nhưng em lại quá nghèo, còn cô ấy lại có tất cả để có thể cho anh những điều anh muốn. Anh ko nỡ nhưng anh lại tặng cho một quả bom nguyên tử rất lớn/Facepalm//Facepalm//Facepalm//Facepalm/
2025-07-02
8
So Lucky I🌟
Anh không muốn làm như vậy đâu, anh chỉ là không thể kìm lòng được trước cám dỗ chít người của vật chất xa hoa thôi. Em hãy thông cảm cho anh nhé, anh yêu em nhưng anh phải cưới cô ấy thì anh mới có tương lai😂😂😂 mấy tên đàn ông thúi hay dở cái văn này lắm 🤣🤣🤣 ngày mai anh cưới nhưng người khoác áo cô dâu lại chẳng phải là em, đã thế vợ mới của anh còn mặt dày mời người yêu cũ của chồng tới, muốn khẳng định muốn ra vẻ gì đây, sân si vì đã hốt được rác được cặn bã à/Facepalm//Facepalm//Facepalm//Facepalm/
2025-07-02
7
Thương Nguyễn 💕💞
Anh yêu em nhung anh yêu bản thân và tiền tài địa vị hơn em nên anh chạy theo tiếng gọi của giàu sang
2025-07-02
0