Trùm Trường Cứ Gọi Tôi Là Bạn Nhỏ
Chương 1
Hai mẹ con đứng trong hàng chờ lên máy bay.
Gió sớm Đà Lạt lạnh ngắt, luồn qua khe áo khoác khiến tay Diệu Vân hơi run.
Cô kéo nhẹ tay áo, quay sang nhìn mẹ đang lặng lẽ chỉnh lại vé máy bay và chứng minh thư.
Khương Diệu Vân
/thì thầm/
Đây là lần đầu tiên mẹ ra Hà Nội, phải không?
Lưu Thu Hà
/vẫn nhìn về phía trước/
Lưu Thu Hà
Ừ. Nhưng lại là lần thứ hai dắt con rời khỏi nơi từng là nhà.
Khương Diệu Vân
/m lặng một nhịp, rồi nhỏ giọng/
Khương Diệu Vân
Lần đầu… là khi ba mất.
Lưu Thu Hà
/quay sang, mắt khẽ mềm lại/
Lưu Thu Hà
Phải. Nhưng lần này, khác chứ?
Khương Diệu Vân
/gật đầu, cười nhạt/
Lần này mẹ đi cùng con
Ánh nắng buổi sáng chiếu xiên qua ô cửa nhỏ. Diệu Vân ngồi bên cửa sổ, tay vẫn cầm túi trà hoa cúc mẹ dúi vào balo từ tối qua.
Lưu Thu Hà
Căn hộ ở quận Tây Hồ, cách trường con chừng 10p đi bộ. Có cửa sổ lớn, ban công trồng hoa được.
Khương Diệu Vân
Vậy… cuối tuần con có thể pha trà, làm bài tập ở ban công giống ở Đà Lạt không?
Lưu Thu Hà
/mỉm cười/
Có điều hòa nữa. Không cần quấn mền như ở nhà cũ.
Khương Diệu Vân
/nghẹn ngào/
Nhà cũ… mẹ có tiếc không?
Lưu Thu Hà
Tiếc. Nhưng không lùi lại. Mẹ ra Hà Nội để bắt đầu công việc mới, còn con… cũng bắt đầu luôn, phải không?
Khương Diệu Vân
/ngước nhìn/
Con không sợ môi trường mới, chỉ hơi sợ cô đơn.
Lưu Thu Hà
/nhìn thẳng/
Có mẹ ở đây. Chúng ta vẫn là một gia đình. Ba con không còn, nhưng mẹ con mình còn nhau.
Diệu Vân mím môi, gật đầu. Máy bay rung nhẹ khi cất cánh. Bầu trời Đà Lạt lùi xa, mây trắng bắt đầu vẽ một con đường mới giữa tầng không.
Khương Diệu Vân
*Ba ơi, lần này mẹ không để con một mình nữa. Con sẽ sống thật tốt.*
Khương Diệu Vân
À, để con nhắn thông báo cho Dao.
Group chat:
Nghe bài Trình chưa?
Comments