[DuongKieu] Gấu Bông Và Bác Sĩ
Tâm Lí Bất Ổn
Tiếng còi cảnh sát inh ỏi giữa đêm, trời vẫn còn mưa chưa tạnh tiếng khóc non nót đòi mẹ
Người đàn ông ngồi sụp khóc như một đứa trẻ. Cảnh sát vẫn đang làm đúng tiến độ của mình, cái xác vừa đem qua mặt Thanh Pháp, cậu òa khóc lên
Thanh Pháp (8 tuổi)
Oa.. hức.. mẹ..mẹ nói là mọi.. hức.. chuyện sẽ ổn mà.. hức...
Đứa trẻ chỉ mới 8 tuổi đã phải chịu cảnh mất mẹ, chứng kiến cái cảnh mẹ mình bị ba tên không có lương tâm làm nhục thẳng tay giết
Liên tiếp những cú sốc, đứa trẻ ấy sao mà chịu nổi. Ngay lúc nhìn thấy mẹ mình được cảnh sát đem ra, chỉ nhìn vào cái x.ác những hình ảnh tục tĩu kia lại hiện lên, hình ảnh đó đã đâm sâu vào tâm trí cậu
Ba cậu kế bên không ngừng kìm cậu lại, do khóc quá nhiều Pháp đã mà ngất đi trong vòng tay của cha mình
Ông về nhà với gương mặt mệt mỏi
Ông đi vào nhà, ông khá khó hiểu sao nay vợ ông lại không ở đây đợi ông về như thường ngày, cả phòng khách tối om không khí ảm đạm đến mức dựng tóc gáy
Nguyễn Nhất Hải
Vợ ơi //đi lên cầu thang//
Hành lang vang vọng tiếng của ông, nhưng chẳng nghe thấy động tĩnh nào
Thanh Pháp bên trong tủ quần áo khi nghe tiếng cha mình thì khóc lớn lên kêu cha
Thanh Pháp (8 tuổi)
Hức..cha ơi... cứu mẹ.. hức.. OAAA
Ông nghe tiếng khóc của cậu chạy nhanh vào phòng mình, ông chết chân khi nhìn thấy thân hình vợ mình nằm dưới nền lạnh lẽo
Trên người bà là những vết cào cấu, chiếc váy trắng bí xé đến không còn gì. Ông bước đến, gương mặt thẫn thờ ôm lấy thi thể đã lạnh ngắt, ánh mắt vẫn mở trừng câm hận không chịu nhắm
Ông không kìm được nước mắt mà òa khóc ôm chặt bà vào lòng
Cậu bên trong khóc đến mức nghẹt thở, gào lên kêu cha mở khóa, tai ông như ù đi chẳng nghe thấy gì
Từ sở cảnh sát đi ra gương mặt thất thần đi đến bệnh viện nơi Thanh Pháp được đưa đến
Thanh Pháp (8 tuổi)
Aaaa.. Tha ra... //vùng vẫy//
Xung quanh là bác sĩ và những cô y tá cố giữ cậu lại, ông đứng đó bất giác tự tránh bản thân sao không về sớm hơn
Bác sĩ tim cho cậu liều thuốc an thần, cậu từ từ chìm vào giấc ngủ do tác dụng của thuốc
Bác sĩ bước lại phía ông nói rõ tình hình của cậu
NVP
Bác sĩ: Tình trạng của thiếu gia rối loạn phân li
NVP
Bác sĩ: Là cơ chế tâm trí ngắt kết nối thực tại để đối phó với đau đớn
NVP
Bác sĩ: Với tình trạng này có thể là thoái lui về trạng thái trẻ con
NVP
Bác sĩ: Sau khi tỉnh dậy cậu ấy sẽ quên đi vài phần ký ức
NVP
Bác sĩ: Ông nên dành thời gian cho thiếu gia nhiều hơn nếu không bệnh tình sẽ nặng thêm //rời đi//
Chuyện của vợ chưa xong bây giờ lại đến chuyện con cái, khi nghe được trong bụng vợ mình vẫn còn đứa con chưa hình thành mà lòng ông đau như cắt
Ông tiến lại giường bệnh, hôn nhẹ lên trán cậu
Nguyễn Nhất Hải
//nắm tay cậu// Cha xin lỗi..cha sai rồi..
Nguyễn Nhất Hải
Cha không nên..không nên đi họp..
Nguyễn Nhất Hải
Không nên để hai mẹ con một mình ở nhà..
Nguyễn Nhất Hải
Cha xin lỗi hai mẹ con..hức..
Thời gian trôi qua cũng gần 3 tháng, bệnh tình của cậu lại không mấy khả quan, cậu thu mình trong góc phòng đêm nào cũng gào lên đau đớn
Bất lực ông chuyển lại lên thành phố, sau chuyện mất vợ ông lại lâm vào con đường sai lúc trước
Tổ chức cũng thành lập lại, dù vắng mặt nhiều năm, nhưng khi nghe tin ông trở những cái tên lộng hành bây giờ cũng rén ngang
Vì tính chất công việc, khá bỏ bê cậu
Từng ấy năm trôi qua dù có thuê bao nhiêu bác sĩ tâm lí đi chăng nữa cậu vẫn nhưng vậy, vẫn ngồi ở cửa sổ nhìn ra ngoài trời, vẫn không chịu nói chuyện với kể cả cha mình
Gấu Bông Và Bác Sĩ
Chap nay ngắn he
Comments