Dã Man Thật

Ninh Quân Hùng vì không để Ninh Vãn chạy trốn không ra nước ngoài theo kế hoạch của ông ta, nên cho người đưa cô đến một khách sạn gần sân bay, cho người canh giữ cẩn thận.

Ninh Vãn đứng trong nhà tắm, ngắm mình trong gương với chiếc váy cưới bó sát màu trắng, lộ ra bờ eo thon thả.

Trên gương mặt xinh xắn nhỏ nhắn có dấu vết của năm ngón tay, Ninh Vãn nhìn chằm chằm lên vết sưng trên mặt, trên môi nở nụ cười chua chát, đôi mắt ửng đỏ cố nén dòng nước mắt.

Mẹ cô mất năm cô mười tuổi, Ninh Quân Hùng đưa mẹ con Tống An Như cùng Ninh Thanh Hoan về nhà, ép cô gọi bà ta là mẹ, Ninh Thanh Hoan là chị, lại nói với ngoại giới cô là con tư sinh, Ninh Thanh Hoan mới là đại tiểu thư Ninh gia.

Ninh Thanh Hoan được chuyển học cùng một trường với cô, cô ta được sự cưng chiều bao che của Ninh Quân Hùng, kéo theo đám bạn của cô ta ức hiếp bạo hành Ninh Vãn đủ đường.

Cho đến khi lên cấp ba, Ninh Vãn cố tình chọn trường công lập thay vì trường quốc tế để tránh xa Ninh Thanh Hoan mới được yên ổn.

Ở đây, Ninh Vãn gặp Cố Hoài Chi, chính chàng trai đó đã nói với cô rằng, dù thế giới có quay lưng với cô, anh sẽ mãi mãi là chỗ dựa cho cô.

Hóa ra, ngay từ đầu chỉ là giả dối.

Thứ gọi là tình yêu quá rẻ mạt.

Ninh Vãn cởi bỏ bộ váy cưới, ngâm mình trong nước ấm, tự tẩy rửa từng đoạn tình cảm trong tim.

Bước ra khỏi phòng tắm, Ninh Vãn bước tới ghế sô pha, nhìn chai rượu đỏ trên bàn, liền rót một ly, uống cạn, muốn xoa dịu bớt tâm trạng tồi tệ hiện tại.

Không ngờ, chỉ một ly, toàn thân Ninh Vãn bắt đầu nóng bức, cô nhìn vào chai rượu trên bàn.

Rõ ràng tửu lượng cô không tệ, không thể một ly liền say, hẳn là trong rượu có vấn đề.

Không để Ninh Vãn suy nghĩ lâu, cửa phòng mở ra, Ninh Thanh Hoan đạp cao gót bước vào, trên gương mặt cô ta là nụ cười độc ác.

“Ninh Thanh Hoan, mày muốn gì?” - Ninh Vãn cảnh giác nhìn cô ta.

Ninh Thanh Hoan thổi thổi lên móng tay được làm kỹ lưỡng, cười đắc ý nhìn Ninh Vãn: “Em gái, trước đi ra nước ngoài, chị gái tặng em một món quà. Không phải là thích câu dẫn bạn trai của người khác sao, hôm nay chị sẽ cho em tận hưởng một lần ba người.”

Ninh Vãn bấm móng tay vào trong lòng bàn tay, cố gắng tỉnh táo: “Ninh Thanh Hoan, mày đang sợ à?”

“Sợ? Tao phải sợ tiện nhân như mày?”

Ninh Vãn bật cười: “Mày sợ Cố Hoài Chi thật sự yêu tao nên phải bày ra hạ sách này để hắn lạnh lòng. Không phải mày nói hắn ta rất yêu mày sao, sao lại không tự tin nữa rồi.”

Ninh Thanh Hoan có chút chột dạ, sau đó giọng nói trở nên tàn ác: “Ninh Vãn, mày nằm mơ, anh Hoài Chi chỉ yêu tao, nếu không phải vì tao anh ấy cũng sẽ không giả vờ ở bên mày.”

Ninh Van bật cười: “Ha ha ha… với thế lực nhà họ Cố thì Cố Hoài Chi muốn đối phó với tao vì mày, đâu cần phải rườm rà như vậy? Phải không? Chị gái?”

Ninh Thanh Hoan nghiến răng nghiến lợi: “Tiện nhân, để tao xem khi mày bị chơi như giày nát, xem anh Hoài Chi còn muốn nhìn mày không? Người đâu, vào đi!”

Bên ngoài, ba tên đàn ông ghê tởm bước vào, nhìn thấy Ninh Vãn non nớt vô cùng xinh đẹp, kèm theo bị hạ dược gương mặt ửng hồng liền sáng mắt cười thèm thuồng.

“Đại tiểu thư, yên tâm giao cho chúng tôi.”

Ninh Thanh Hoan cười đắc ý: “Nhớ phải quay video lại cho tôi, số tiền còn lại tôi sẽ chuyển cho các người sau.”

Ninh Vãn dùng lý trí còn lại, cầm lấy cái ly thủy tinh trên bàn, đập mạnh vào bàn.

Từng mảnh thủy tinh sắc bén lộ ra, Ninh Vãn nhào về phía Ninh Thanh Hoan, ghim chiếc ly thủy tinh vỡ vào cổ cô ta.

Hành động của Ninh Vãn nhanh đến mức, cả bốn người trong phòng không kịp trở tay.

“Tụi mày dám bước tới, tao giết cô ta.” - Ninh Vãn gầm lên.

Gương mặt Ninh Thanh Hoan tái nhợt, nhưng cô ta biết Ninh Vãn đã bị hạ dược, không còn chống cự được bao lâu.

“Vãn Vãn, có gì chúng ta từ từ nói, đừng làm bậy, chị chỉ đùa với em thôi.”

Ninh Vãn ghim mạnh vào da thịt Ninh Thanh Hoan, máu từ cổ cô ta túa ra.

“Câm miệng.”

Ba tên đàn ông nhìn thấy Ninh Vãn thật sự muốn giết người cũng sợ hãi, bọn chúng chỉ nhận tiền để chơi một cô gái trúng thuốc, bọn chúng không muốn liên quan đến án mạng.

Ninh Thanh Hoan đau đến xanh mặt: “Ninh Vãn, mày điên rồi, thả tao ra.”

Ninh Vãn toàn thân dường như mất sức, cô biết mình không còn nhiều thời gian, kéo Ninh Thanh Hoan thoái lui đi về phía cửa ra vào.

Ninh Thanh Hoan nhìn ba tên đàn ông, ra hiệu cho bọn chúng đi theo, cô ta không tin Ninh Vãn còn chống cự được lâu hơn.

Ninh Vãn kéo Ninh Thanh Hoan ra ngoài, sau đó nhìn ba người đàn ông đe dọa: “Các người dám bước ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ giết chết cô ta, các người nghĩ khi xảy ra án mạng, các người sẽ thoát được liên quan sao?”

Ba tên đàn ông nhìn nhau, nếu thật sự xảy ra án mạng, cho dù không phải bọn họ giết, bọn chúng hẳn là không tránh khỏi liên quan.

Cho nên bọn chúng phải giữ lấy lợi ích của bản thân trước.

Ninh Thanh Hoan trợn mắt nhìn cánh cửa bị Ninh Vãn đóng lại, vết thương trên cổ đau nhói, máu vẫn không ngừng chảy khiến cô ta bỗng nhiên cực kỳ lo sợ.

Bị kéo đến cầu thang, Ninh Vãn cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực, lúc này chỉ cần Ninh Thanh Hoan xoay người, liền có thể khống chế cô.

Nhưng lúc này Ninh Thanh Hoan bị thương ở cổ, cô ta hoảng loạn lo sợ, nên không chú ý đến sự thay đổi của Ninh Vãn.

Vậy là Ninh Vãn liền vung tay đẩy Ninh Thanh Hoan xuống cầu thang.

“A a a…”

Tiếng hét chói tai của Ninh Thanh Hoan vang lên, Ninh Vãn nghe thấy tiếng bước chân liền vội vàng bỏ chạy.

Từ phía xa, một người đàn ông đưa mắt nhìn rõ mồn một cảnh này, trợn mắt: “Dã man thật.”

Trợ lý của hắn đi phía sau, cũng gật đầu: “Cô gái kia đúng là độc ác.”

Phó Tây Châu tặc lưỡi: “Phụ nữ càng đẹp thì càng độc, người xưa nói chớ sai.”

Trợ lý lại tán thành: “Vâng, Phó thiếu nói đúng.”

Vì tiếng hét của Ninh Thanh Hoan nên khách quan của khách sạn cũng hiếu kỳ chạy ra xem, Phó Tây Châu vậy mà nhìn thấy một bóng người quen mắt.

Trợ lý tất nhiên cũng nhìn thấy: “Phó thiếu, kia là… ông chủ.”

Phó Tây Châu nghiến răng nghiến lợi: “Tôi không có mù!”

Trợ lý thở dài: “Ông ấy là thay đổi bạn gái, cô gái bên cạnh là người mẫu mới nổi, hình như… còn nhỏ tuổi hơn cậu.”

Phó Tây Châu lườm trợ lý một cái: “Mẹ kiếp! Ông đây đã nói ông đây không có mù! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Còn không mau đi xóa giám sát đi, cậu muốn cả Hải Thành biết ông già tôi cặp gái trẻ à?”

Phó Tây Châu đối với người cha này đã không còn chút tôn trọng nào, nhưng Phó thị là tâm huyết của mấy đời nhà họ Phó, lại nuôi cả ngàn gia đình, không thể vì tin tức xấu của ông ta mà kéo Phó thị đi xuống.

Trợ lý Trần Dực nghe vậy, nhanh chóng đi làm việc, trước khi đi còn bỏ lại một câu: “Phó thiếu, phòng của cậu là phòng 999, đừng có đi nhầm phòng 666 đó nha.”

Phó Tây Châu ôm trán, nếu không phải tên Trần Dực này có năng lực, anh đã sớm sa thải hắn rồi.

Không muốn chạm mặt ông già, Phó Tây Châu quay đầu hướng khác rời đi.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Sớm nhận ra bộ mặt giả dối giả tạo giả nhân giả nghĩa của tra nam và lão cha cũng tốt nhé Ninh Vân. Cũng may là chưa thực sự đeo gông vào cổ nên chị không phải mang tiếng một đời chồng, cũng may không phải làm tên đ.ông thúi trên danh nghĩa, đây cũng là một cái may mắn của NV.
Hai từ kh.ốn n.ạn ko đủ để miêu tả về Ninh Thanh Hoan, ôi cái con quạ đen xấu xa này /Grimace/

2025-07-03

11

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Haha, dặn cho cố rồi anh lại đi nhầm phòng, mà anh ko nhầm thì chị cũng vô nhầm /Facepalm//Facepalm//Facepalm//Facepalm/

2025-07-03

11

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play