[ĐN Kimetsu No Yaiba / KNY] Thánh Huyết
3
nhưng lần này, giọng gọi ấy không vang lên. trên đường quay về, Hana thấy trời bỗng im ắng đến lạ. Không tiếng gà gáy. không tiếng người cười nói. cô bước nhanh hơn, cảm giác như cơn gió cũng đang lùi lại, không muốn theo chân mình
khi về đến đầu làng, cô khựng lại. cánh cổng gỗ mở hé, như thể ai đó vội rời đi mà quên đóng
Hana [Tachibana Mizuki]
mẹ ơi… con về rồi…
không có ai đáp lại cô cả. cô bé bước vào. mỗi ngõ nhỏ, mỗi bậc đá, từng hàng rào thân quen… giờ đây trống không
những cánh cửa nhà đều khép kín hoặc đổ lệch. nồi nước trên bếp đã nguội, khói hương không còn
Hana chậm rãi đặt giỏ xuống đất. đôi chân nhỏ không chịu bước tiếp. cô hiểu - dù không ai nói - mọi thứ đã không còn như cũ. trời sập tối rất nhanh. cô bé cứ ngồi im như thế, bên bậc đá trước nhà mình
cho đến khi một bàn tay ấm nhẹ đặt lên đầu cô. là một vị sư già – người đi ngang làng, thấy khói lạ, và đã tìm đến
ông không hỏi gì. chỉ cúi xuống, bế cô lên khỏi mặt đất lạnh. cô tựa vào vai ông, mắt mở trân trân như người không còn gì để khóc
“con vẫn còn sống. nghĩa là… ánh sáng vẫn còn một chỗ để ở lại”
ngôi chùa nằm xa rừng, tĩnh lặng và lạnh sương. ở đó, Hana gặp Yoriichi, một cậu bé 5 tuổi ít nói, luôn ngồi một mình dưới gốc cây đại thụ. họ chẳng chào nhau. chẳng cần hỏi tên
cô ngồi xuống cạnh cậu như thể đã từng quen nhau rất lâu rồi, dù là lần đầu gặp mặt
từ hôm đó, cô bé không còn hoàn toàn đơn độc
mỗi buổi sáng, khi tiếng chuông chùa vang lên trong làn sương mỏng, cậu bé tóc nâu đỏ sẽ chờ cô dưới tán cây đại thụ phía sau chính điện
và cô sẽ đến, không nói, không cười, chỉ đơn giản ngồi xuống bên cạnh cậu như một điều tự nhiên
rồi một hôm, cậu bất ngờ hỏi cô
Tsugikuni Yoriichi
em không sợ sao?
Hana nghiêng đầu, ánh mắt bạc tro nhìn cậu
Hana [Tachibana Mizuki]
sợ gì ạ..?
Tsugikuni Yoriichi
khi mọi thứ biến mất
Tsugikuni Yoriichi
người thân, giọng nói, nhà cửa… tất cả
cô cúi mặt xuống, ngắt một chiếc lá rụng dưới chân
Hana [Tachibana Mizuki]
em không biết
Hana [Tachibana Mizuki]
có thể là có. nhưng cũng có thể là… em quên mất cảm giác sợ rồi
Yoriichi gật đầu. không nói thêm gì nữa. nhưng hôm đó, hai người ngồi lâu hơn mọi ngày. từ đó, họ bắt đầu trò chuyện. ít thôi. một vài câu mỗi ngày, lẫn trong tiếng chim hót và tiếng tụng kinh xa xa
“em thích cây này, vì lá của nó vàng trước khi rụng”
“em ghét trời mưa, vì khi mưa, mẹ em không ra ngoài bán thuốc được”
“hôm qua em mơ thấy bầu trời… màu tím”
dù lời lẽ trẻ thơ, nhưng trong những cuộc trò chuyện đó, cả hai cảm thấy nhẹ hơn, như thể đang chạm vào phần nào còn nguyên vẹn trong tim mình
cứ thế hai người ngày càng thân thiết với nhau, một sư cô già trong đền nói
“hai đứa nhỏ ấy kỳ lạ lắm. không giống bạn bè, cũng không giống anh em. nhưng khi ở cạnh nhau, bầu không khí như ngừng lại”
một ngày nọ, khi Hana ngủ thiếp đi bên gốc cây, Yoriichi cẩn thận lấy áo khoác của mình phủ lên vai cô
cô không tỉnh dậy, nhưng khẽ mỉm cười trong mơ
và từ hôm đó, những tiếng cười nhỏ bắt đầu quay lại với cả hai
cứ tưởng như những ngày yên bình đó sẽ khéo dài mãi thế nhưng đã có một chuyện xảy ra…
hôm ấy, khi trời vừa hửng sáng, Yoriichi được sư trụ trì gọi lên điện. trên bàn có một phong thư niêm sáp đỏ với dấu của gia tộc Tsugikuni
“phụ thân con muốn con quay về”
“đã đến lúc… con trở lại con đường mà ông ấy sắp đặt”
Tsugikuni Yoriichi
(gật đầu) …
Hana đứng cạnh cửa, tay siết nhẹ vạt áo. không ai hỏi, không ai giải thích. nhưng trong lòng cô, một cảm giác mơ hồ bỗng trào lên - như có sợi dây vô hình đang kéo cả hai rời khỏi nơi an toàn
trước đây, đã từng có người từ gia tộc Tsugikuni đến chùa, quỳ trước sân và đưa ra lời nhờ vả
“phu nhân nhà ta bệnh nặng, thường đau đầu, thở yếu khi trời đổi gió. mong được vị tiểu cô nương biết y thuật xem giúp”
Hana [Tachibana Mizuki]
con chưa sẵn sàng bước vào nơi ấy, con vẫn còn sợ
người sứ giả quay về tay trắng. nhưng nỗi day dứt đó, Hana luôn giữ trong lòng
lần này, khi biết Yoriichi sắp rời chùa, Hana đến tìm sư trụ trì
Hana [Tachibana Mizuki]
con xin đi theo, lần này… con không muốn trốn nữa
trụ trì không ngạc nhiên. ông chỉ gật đầu, như thể đã biết trước
“con mang theo ánh sáng. nơi con sắp đến… đang cần nó hơn bao giờ hết”
Comments