[ĐN Kimetsu No Yaiba / KNY] Thánh Huyết
1
gió lạnh trườn qua những tán cây trơ trụi. mùa đông năm ấy đến sớm hơn thường lệ. tuyết phủ trắng cả triền núi, dập vùi mọi dấu chân. cỗ kiệu gỗ khẽ rung theo từng nhịp bánh xe nghiến vào đất băng giá, đưa một người đàn ông trẻ đến tận sâu trong núi - nơi chẳng còn bóng dáng làng mạc, nơi người phàm không còn dám bước đến
Kibutsuji Muzan nằm đó, đôi mắt nửa khép, thân thể gầy gò và tái nhợt như đã chết đi nửa phần. hắn không biết vì sao mình lại đồng ý đến nơi này. một ngôi đền tàn giữa rừng sâu, được gọi là “thánh địa cuối cùng” của những kẻ sắp chết. kẻ hầu từng nói nơi đây có một “Thánh Nữ”, người được các vị thần chọn lựa để soi sáng linh hồn lạc lối
hắn không tin. hắn chưa từng tin vào thần thánh. nhưng rồi… cánh cửa đền khẽ mở. tiếng gió ngừng thổi. tuyết rơi chậm lại, như thể cả thiên nhiên đang nín thở
trước điều đó hắn chỉ cười nhạt. thần? Không có thần linh nào cả. nhưng hắn vẫn để người ta đưa đi
người con gái bước ra từ bóng tối ấy - không phải là một mỹ nhân chốn trần gian. cô mặc một bộ kimono trắng viền đỏ đơn sơ, tóc dài màu trắng rũ xuống, gương mặt không tô điểm. nhưng đôi mắt… đôi mắt màu bạc tro ấy lặng lẽ nhìn vào hắn như xuyên qua tất cả giận dữ, oán thù, tuyệt vọng
Tachibana Mizuki
ngươi là kẻ mang mùi của cái chết
Tachibana Mizuki
nhưng cũng là người duy nhất chưa thực sự buông bỏ
Kibutsuji Muzan
(nhếch môi, cười giễu cợt) ta đến đây để chết, không phải để được giảng đạo
Tachibana Mizuki
(bước tới gần) vậy thì chết trong yên lặng
Tachibana Mizuki
còn nếu vẫn còn điều gì chưa nói ra, hãy để ta lắng nghe
lần đầu tiên, không ai trong những kẻ từng đối mặt với hắn nhìn hắn như vậy. không hãi sợ. không thương hại. không tò mò. chỉ là một đôi mắt… quá đỗi thanh sạch
trong căn phòng gỗ lạnh lẽo, không có thuốc tiên, cũng chẳng có pháp lực. chỉ có bàn tay cô đặt lên ngực hắn, nơi tim đập yếu ớt như một cành cây khô
“ta không thể cứu sống ngươi”
Tachibana Mizuki
nhưng ta có thể giữ cho linh hồn ngươi chưa vỡ vụn…
vầng sáng mờ nhạt hiện ra từ lòng bàn tay cô, lan dần qua làn da hắn như nước ấm giữa mùa đông. Kibutsuji Muzan nhắm mắt lại. trong khoảnh khắc ấy… hắn thấy mình bình yên. lần đầu tiên trong đời
mùa đông năm ấy kéo dài hơn thường lệ. sau thời gian được giữ gìn bởi ánh sáng của Mizuki, tình trạng sức khỏe của Kibutsuji Muzan dường như đã ổn định. hắn được đưa trở về dinh thự của gia tộc, vẫn yếu ớt, vẫn mang mùi tử khí, nhưng đã có thể đứng, có thể thở, và lần đầu tiên… cảm thấy sự sống chưa hẳn là tuyệt vọng
Mizuki vẫn tới thăm. tuy không thường xuyên, nhưng đều đặn. mỗi lần cô đến, mang theo một nhành hoa trắng, một nụ cười nhẹ và đôi tay mát lành đặt lên ngực hắn
Tachibana Mizuki
chừng đó là đủ..
Kibutsuji Muzan
còn cô thì cứ đi đi về về như kẻ mang ơn
hắn từng buông lời châm chọc với cô nhưng cô cũng chẳng quan tâm mấy
nhưng ánh mắt hắn lại dõi theo bóng lưng cô rất lâu sau khi cô khuất sau cánh cổng gỗ. thế rồi… một ngày kia, nàng không đến
ngày đó trời đổ tuyết từ sáng sớm. không phải những bông tuyết dịu dàng ngày xưa, mà là cơn mưa trắng lạnh lẽo như tro tàn đổ xuống
Muzan cảm thấy điều gì đó trong lồng ngực vỡ vụn. một cơn đau quặn thắt lan ra toàn thân như có thứ gì đang muốn xé nát hắn từ bên trong
Kibutsuji Muzan
gọi cô ấy đến đây ngay lập tức!
nhưng người hầu chỉ cúi đầu run rẩy
“thưa Ngài… Thánh Nữ đã rời đền từ hai ngày trước… người đang hành y ở làng phía Tây, chưa thể liên lạc”
Muzan gào lên, đập vỡ lọ thuốc, hất tung tấm chăn. hắn sợ. không phải sợ cái chết - mà là sợ không còn được nhìn thấy ánh sáng đó một lần nào nữa
trong cơn tuyệt vọng, hắn cho người gọi một lão y sư lạ mặt. người ấy đến trong đêm, mang theo một bình sứ nhỏ có hoa bỉ ngạn đỏ thẫm khắc lên thân
“đây là dược thủy từ loài hoa chỉ mọc bên bờ sông chết”
“người đời gọi là Bỉ Ngạn Hoa. một bông có thể nghịch chuyển sinh mệnh - nhưng cũng xóa sạch con đường quay về nhân giới”
“ăn nó, ngươi có thể sống”
Muzan không quan tâm. hắn đã ăn bông hoa đó
Mizuki trở về sau ba ngày, đứng trước cổng dinh thự Kibutsuji. cô cảm thấy… ánh sáng trong không khí đã biến mất. thay vào đó là thứ gì đó lạnh hơn cả tuyết, đậm đặc như máu chưa đông
Tachibana Mizuki
(đặt tay lên ngực) …
Tachibana Mizuki
“ngươi đã chọn rồi…”
Tachibana Mizuki
“và con đường từ đây, không còn ánh sáng nào đủ để quay đầu”
Tachibana Mizuki
“số phận thật chớ trêu…”
Comments