Chương 4

“Không ai nhớ em từng chết.” “Tệ hơn là… có kẻ vẫn nhớ.”
_________
Thứ Tư. 5 giờ chiều.
Lớp học vắng. Việt Nam ngồi một mình ở bàn số mười lăm, ánh sáng lọt qua khe cửa hẹp, chiếu chéo lên mặt bàn.
Tay cô đang run. Không phải vì lạnh. Mà vì… ngón trỏ dính một ít dịch đỏ lợn cợn từ cuốn vở ai đó để lại.
Mùi tanh. Không phải mực. Giống như máu khô, trộn với mùi… ẩm mốc của xác thịt lâu ngày.
Trên trang giấy, một hàng chữ lặp đi lặp lại, không khoảng cách, viết bằng nét ngón tay:
“TÔI-NHỚ-TÔI-NHỚ-TÔI-NHỚ-TÔI-NHỚ…”
Vietnam
Vietnam
//Khép vở lại, đứng bật dậy.// Tôi không ở lại đây nữa.
Vietnam
Vietnam
Không đáng để điều tra.
Nhật Bản/ Japan
Nhật Bản/ Japan
Sai rồi.. // nói vọng ra từ sau lưng//
Cậu ngồi đó từ bao giờ, lưng dựa tường, ánh mắt nhìn vào Lam như thể đang… cố cản cô làm gì đó cực kỳ nguy hiểm.
Vietnam
Vietnam
Cậu biết nhiều hơn những gì mình nói? // siết quai cặp//
Nhật Bản/ Japan
Nhật Bản/ Japan
Tôi biết.
Vietnam
Vietnam
Tôi đã chết ở đây?
Nhật Bản/ Japan
Nhật Bản/ Japan
…Chết là nhẹ nhất.
Nhật Bản/ Japan
Nhật Bản/ Japan
Còn nặng hơn là bị nuốt. Không phải bởi người, mà bởi nơi này.
______________
18:07 – Sân sau ký túc xá, khu nhà bỏ hoang.
Cô theo Nhật Bản qua lối cỏ cao, dưới chân là gạch nứt.
Họ đến một gian phòng cũ từng là phòng y tế – nay cửa đã bị hàn kín bằng sắt nhưng phía sau vẫn lọt ánh sáng xanh nhợt.
Nhật Bản lấy chìa khóa từ trong giày.
Nhật Bản/ Japan
Nhật Bản/ Japan
Tôi không được phép giữ chìa.Nhưng tôi giữ nó.Vì không ai dám vào đây nữa.
Vietnam
Vietnam
Cái gì ở trong?
Nhật Bản/ Japan
Nhật Bản/ Japan
Một phần sự thật. Không phải toàn bộ.
Két- két-
Cửa mở.
Không khí bên trong dày đặc. Có mùi clo, cồn sát trùng, và… hơi thở người.
Cô bước vào. Bên trong là một tủ lạnh lớn đã ngắt điện. Trên đó dán dòng chữ nguệch ngoạc.
"Không được mở nếu vẫn còn nghe tiếng gõ.”
Cô sắp hỏi, nhưng Nhật Bản ra hiệu im lặng.
1 giây. 2 giây.
Cốc… Cốc. Cốc.
Ba tiếng gõ từ bên trong vang lên – rất rõ ràng.
Vietnam
Vietnam
//Cứng người.//
Vietnam
Vietnam
Ai trong đó?
Nhật Bản/ Japan
Nhật Bản/ Japan
Tôi không biết tên. Nhưng lần trước… người trong đó cũng từng hỏi em( Việt Nam) câu đó.
__________
Nhật Bản mở tủ.
Bên trong không có ai. Chỉ có một chiếc gương cũ, bị bọc trong ga trải giường nhuốm máu.
Gương rung nhẹ.
Vietnam
Vietnam
// bước lại//
Cô không muốn nhìn vào, nhưng vẫn không kiềm được mà nhìn một cái.
Trong đó phản chiếu một lớp học cũ, tường ngả đen.
Trên bàn giáo viên là xác một nữ sinh, đầu lệch sang một bên, cổ có vết bầm tím như bị siết.
Vietnam
Vietnam
…Là tôi?
Nhật Bản/ Japan
Nhật Bản/ Japan
Không // lắc đầu// Là bản khác của em. Có thể là lần thứ ba. Có thể là thứ bảy.Nhưng lần nào cũng ở ghế đó.Và lần nào… cũng bị ai đó trong số họ giết.
Đèn vụt tắt.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân rất nhẹ.
Một tiếng gõ cửa. Không phải cốc cốc… mà là cào nhẹ.
Nhật Bản chặn cô lại.
Nhật Bản/ Japan
Nhật Bản/ Japan
//Thì thào// Không mở cửa. Dù có ai gọi tên em.”
Vietnam
Vietnam
Vì sao?
Nhật Bản/ Japan
Nhật Bản/ Japan
Vì người đang gõ… thường mang gương mặt của người em tin tưởng nhất.
_____________
Hot

Comments

hủ chúa😈

hủ chúa😈

ê.. gay cấn nha

2025-07-06

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play