[HiếuQuan/Thái Lê Minh Hiếu X Hồ Đông Quan] Đêm Sao Không Tên
ĐÊM SAY VÀ NHỮNG VẾT CẮT CŨ
[Khung cảnh: Buổi chiều trước chuyến đi thực tế – sân trường, nhóm sinh viên tập trung đông.]
Thế Zỹ
“Nhanh nhanh mấy đứa! Xe chạy lúc năm rưỡi, ai trễ ráng mà đuổi!”
[Đông Quan lật đật kéo vali chạy tới, tay cầm bánh mì cắn dở.]
Tín Nguyễn
“Sao ông phải đi cùng chuyến với tụi khoa Nhiếp ảnh? Khoa Văn tụi mình đâu bắt buộc đâu.”
Đông Quan
“Tại… em đăng ký đi cùng anh Hiếu.”
Tín Nguyễn
“Ừ. Lại anh Hiếu.”
[Ánh mắt Tín hơi cụp xuống. Cô im lặng.]
[Cảnh chuyển: Trên xe – Minh Hiếu ngồi sát cửa sổ, tai đeo tai nghe, mắt nhìn ra khung trời chiều xám.]
[Đông Quan ngồi ghế sau, không dám làm phiền. Nhưng ánh mắt luôn hướng về phía Hiếu.]
Thế Zỹ
“Hiếu chỉ đeo tai nghe khi không muốn ai nói chuyện với mình. Nhưng đừng lo, nó nghe hết đó.”
Đông Quan
“Anh ấy luôn như vậy à?”
Thế Zỹ
“Ừ. Trừ khi... có Tóc Tiên.”
Đông Quan
“Tóc Tiên? Ai vậy?”
Thế Zỹ
“Chị gái nuôi. Mà giống chị ruột hơn. Tóc màu khói, giọng như hát, mà sắc sảo dữ lắm. Người duy nhất khiến Hiếu phải xuống giọng.”
[Cảnh chuyển: Địa điểm thực tế – vùng núi có sương, hoàng hôn tím.]
[Cả đoàn chia thành nhóm nhỏ về các homestay. Nhưng do sự cố đường trơn, một số người bị chia lẻ.]
Thế Zỹ
“Ờ… nhóm ba người cuối cùng: Minh Hiếu, Đông Quan… và…”
[Một tiếng giày cao gót vang lên phía sau. Một người phụ nữ xuất hiện giữa làn sương. Tóc màu tro ánh tím, môi đỏ.]
Tóc Tiên
“Lâu rồi không gặp em trai.”
[Đông Quan đứng ngây người nhìn người phụ nữ. Cô đẹp – nhưng cũng sắc và lạnh. Nụ cười không hề giống nụ cười dịu dàng nào trong trí tưởng tượng của cậu.]
Minh Hiếu
“Chị theo đoàn làm gì?”
Tóc Tiên
“Chị về nước hai tuần, nghe nói em đi thực tế nên xin đi cùng. Khoa Văn mời chị làm mentor một buổi phỏng vấn.”
Thế Zỹ
“Tóc Tiên mà, ai từ chối nổi…”
[Đêm hôm đó – trời trở lạnh, homestay chỉ còn lại một phòng cuối cùng do sự cố đặt nhầm. Ba người – một phòng.]
[Khung cảnh: Phòng gỗ nhỏ, ánh đèn vàng lặng lẽ. Tiếng gió rít bên ngoài.]
[Đông Quan ngồi ở góc giường, tay ôm cốc trà gừng, mắt nhìn lén Hiếu đang chỉnh ảnh trên máy tính.]
Tóc Tiên
“Cậu nhóc kia thích em đấy.”
Minh Hiếu
“Chị đừng bắt đầu.”
Tóc Tiên
“Chị không phải bắt đầu. Chị chỉ nói điều em đang cố giả vờ không biết.”
[Đông Quan không nghe rõ, nhưng cảm thấy có điều gì là lạ. Không khí căn phòng như căng lên.]
Tóc Tiên
“Dễ thương thật. Nhưng em biết rõ... em không hợp với dễ thương.”
Minh Hiếu
“Chị không cần nhắc em những gì em không quên.”
Tóc Tiên
“Thật không? Vậy sao em vẫn không dám chụp ảnh người thật từ sau vụ năm đó?”
[Im lặng kéo dài. Đông Quan rời khỏi phòng ra ngoài hành lang, không chịu nổi không khí nặng nề.]
[Ngoại cảnh: Sân thượng homestay – đêm sao. Đông Quan ngồi một mình, gió lạnh, ôm máy ảnh cũ.]
[Hiếu xuất hiện sau lưng. Không nói gì. Chỉ đứng đó.]
Đông Quan
“Lần đầu tiên em thấy sao nhiều vậy.”
Minh Hiếu
“Tôi tưởng cậu từng thấy.”
Đông Quan
“Thấy rồi, nhưng không phải... với người mình muốn thấy cùng.”
[Hiếu im lặng. Rồi tiến lại gần.]
Minh Hiếu
“Tôi không xứng để ai đi cùng.”
Đông Quan
“Anh không cần xứng. Anh chỉ cần… cho phép.”
[Hiếu cúi đầu, gỡ kính ra. Mắt anh – lần đầu – không lạnh nữa. Mà như muốn tan ra.]
Minh Hiếu
“Nhưng tôi đã từng đánh mất một người… vì không biết giữ. Tôi sợ lặp lại.”
[Đông Quan tiến lại gần, khẽ đưa tay đặt lên ngực Hiếu.]
Đông Quan
“Vậy lần này... để em giữ anh.”
[Khoảnh khắc đó, gió cuốn qua hai người. Sao trên trời vẫn lặng, nhưng có gì đó đang chuyển động – rất khẽ, rất thật.]
Hiếu bắt đầu dao động mạnh mẽ. Đông Quan thể hiện sự trưởng thành và dũng cảm. Tóc Tiên là người khơi lại quá khứ, mang đến sóng ngầm giữa hai người.
Comments
Umê ʜɪᴇᴡǫᴡᴀɴ
Ra chap iii hay quó à
2025-07-06
0