//Bước vào nhà trong trạng thái uể oải// Thưa mẹ, con về rồi
Nguyễn Đỗ Thanh Nam
//Nhìn những mảnh quần áo vương vãi trên sàn nhà//
Thanh Nam nhìn cảnh tưởng trước mắt cũng tự ý coi như không thấy. Sau khi rời khỏi Võ gia, mẹ cậu hằng ngày không đi kiếm đại gia thì cũng là dẫn đàn ông về nhà ân ái. Đôi khi thì đi biệt tăm mấy ngày.
Mọi việc trong nhà vốn do một tay cậu quán xuyến. Cậu rất không tự nguyện mà dần coi điều này trở nên đương nhiên.
Nguyễn Đỗ Thanh Nam
//Đi đến cầu thang chuẩn bị lên phòng// Con lên phòng trước nhé
Đỗ Thanh Thủy
Sao hôm nay về trễ vậy hả
Nguyễn Đỗ Thanh Nam
//Quay sang nhìn bà//
Đỗ Thanh Thủy
//Ngồi trên sofa hút thuốc// Sao không đi khỏi cái nhà này luôn đi?
Nguyễn Đỗ Thanh Nam
Mẹ..hôm nay con con lớp học thêm đến 9 giờ-
Bà chưa để cậu nói hết, bàn tay đã giáng xuống má cậu một cái tát dứt khoát. Không còn ngỡ ngàng, không còn bất ngờ. Chỉ là cảm giác đau rát lan dần ra gò má, cùng đôi mắt ánh lên màu nước mắt.
'Chát'
Đỗ Thanh Thủy
Thứ con mất dạy, nuôi tốn cơm tốn gạo!
Đỗ Thanh Thủy
Mày chán rồi đúng không? Chán cái cảnh sống trong cái nhà này lắm chứ gì?
Cậu im lặng.
Đỗ Thanh Thủy
Mày tưởng tao không biết phía sau lưng tao, mày viết cái gì trong nhật ký mà tao còn không biết?
Đỗ Thanh Thủy
//Lấy cuốn sách đập vào đầu cậu// Nếu không muốn sống nữa, có giỏi thì chết luôn đi!
Nguyễn Đỗ Thanh Nam
Mẹ..//Nức nở//
Mẹ cậu như kẻ điên phát tiết hết mọi bực tức lên người mà bà vốn không coi là con đẻ. Từng câu từng chữ tiếp theo đều là nhát dao đâm vào trái tim nức nẻ của cậu.
Đỗ Thanh Thủy
Tao nói cho mày biết, tao nuôi mày rốt cuộc cũng để bán đi. Mày cũng đủ 18 tuổi rồi, tao bán mày cho đại gia nhé, hả? //đe dọa//
Trần Vũ Minh Hoàng
Có chuyện gì ồn ào vậy? //Đi xuống cầu thang//
Nguyễn Đỗ Thanh Nam
//Ngẩng đầu lên nhìn// "Đây là..ai vậy.."
Trước mắt Thanh Nam, một người đàn ông có khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan tuấn tú đang để lộ phần hình xăm phía sau lưng ở phần thân trên săn chắc, phía dưới là quần tây gợi liên tưởng đến một nhân viên công sở.
Trần Vũ Minh Hoàng
Đây là con trai em à?
Trần Vũ Minh Hoàng
"Trông xinh đẹp thật." //Thầm nghĩ//
Thấy hắn ta, Thanh Thủy sắc mặt, giọng lập tức thay đổi thành dáng vẻ người mẹ hiền lành dạy dỗ con trẻ. Bà rất lấy làm đáng thương khoác tay hắn biện minh mọi hành động vừa rồi.
Đỗ Thanh Thủy
Minh Hoàng..đây là con trai em, tên Thanh Nam //khoác tay hắn//
Đỗ Thanh Thủy
Em còn tưởng anh đang ngủ, lúc này lỡ gây ra tiếng động lớn làm phiền anh rồi //Lấy tay chà sát cơ thể hắn//
Nguyễn Đỗ Thanh Nam
//Quen thuộc liếc nhìn toàn bộ//
Nguyễn Đỗ Thanh Nam
//Nuốt nước mắt// Nếu không còn gì, xin phép con đi lên phòng
Đỗ Thanh Thủy
Được, nghỉ ngơi nhé //mỉm cười ôn nhu//
Nguyễn Đỗ Thanh Nam
//Ngán ngẩm bỏ lên phòng//
Trần Vũ Minh Hoàng
//Vẫn còn đang nhìn cậu//
'Cạch'
Thanh Nam bước ra khỏi phòng tắm, cơ thể vừa tắm xong còn vương chút mùi xà phòng rẻ tiền. Mái tóc ẩm ướt hơi rủ xuống trán, cậu thoải mái ở trần thân trên lăn trên giường muốn ngủ ngay lập tức.
Nguyễn Đỗ Thanh Nam
//Nằm trên giường// Thoải mái quá..
_____nhật ký Nguyễn Đỗ Thanh Nam_____
Ngày 18 tháng 3 năm xxxx
mình mệt quá, không muốn thở nữa
về nhà là thấy mẹ, mà mẹ thì như không thấy mình vậy bà chỉ nhìn cái điện thoại, rồi la hét vì mấy thứ đâu đâu thôi mình ghét bà
mình có được chọn không sinh ra không
Ngày 14 tháng 3 năm xxxx
hôm nay mẹ không về trường học thì vẫn vậy, tụi nó lại xô mình làm mình làm rớt hộp cơm ăn trưa nên mình phải ăn bánh mì khô ở căn tin, không ngon. Nhưng sau đó mình có đánh nhau với bọn chúng, phải lên phòng giáo viên.
𝝑୧
Ngày hôm nay mình viết truyện chăm chỉ, mình ước mọi người tim truyện cho mình //spam//
Comments