[Rhycap] Chúng Ta Không Sai, Chỉ Là Chúng Ta Không Được Ở Bên Nhau
Dưới Mái Hiên Nhà Hội Đồng
T/g xấu xí
Bộ này mới viết lần đầu nên có j thì thông cảm cho tớ nhá
//hành động//
*suy nghĩ*
"nói nhỏ, thì thầm"
QUÁT LỚN, HÉT
Một buổi chiều mùa hè năm 1672, tại dinh thự nhà Hội đồng Nguyễn. Gió thổi nhẹ qua hàng cau thẳng tắp, ánh nắng hắt lên mái ngói âm dương phủ rêu xanh. Căn nhà ba gian năm chái cổ kính vẫn yên ắng như bao ngày, chỉ có hôm nay là nhộn nhịp hơn hẳn.
Người hầu 1
Thưa cậu Quang Anh, khách khứa đã đến đủ. Cụ Hội đồng bảo cậu ra chính sảnh cho kịp giờ.
Nguyễn Quang Anh
//Đứng dậy khỏi bàn viết, khoan thai phủi nhẹ bụi trên tay áo dài gấm màu tràm// Ta biết rồi.
Quang Anh – thiếu gia duy nhất của Hội đồng Nguyễn, mười tám tuổi, dáng người cao gầy, đôi mắt đen sẫm, sâu và lạnh như mặt hồ buổi sớm. Cậu bước dọc hành lang lát đá xanh, ánh mắt bình thản nhưng không giấu nổi vẻ u hoài.
Người hầu 1
Dạ… hôm nay có cả Hội đồng Hoàng tới nữa, nghe nói là mừng cậu Hoàng Đức Duy mới về nước ạ…
Nguyễn Quang Anh
//Dừng bước một khắc, khẽ nhíu mày// Về rồi sao…?
Chính điện của nhà Hội đồng Nguyễn bày biện sẵn tiệc trà. Bàn dài phủ khăn trắng, hoa ngọc lan cắm trong lọ men lam, ghế gỗ lim bóng loáng xếp ngay ngắn. Không khí tuy lịch sự nhưng vẫn phảng phất sự căng thẳng – một thứ gì đó không tên, nhưng ai cũng ngầm hiểu.
Khách mời 1
Nghe nói cậu Duy học kiến trúc ở Pháp, tài ba lắm…
Khách mời 2
Hai nhà lâu nay cạnh tranh, giờ lại cho tụi nhỏ qua lại, không biết là tốt hay xấu nữa…
Cánh cửa chính bỗng mở. Mọi ánh nhìn dồn về phía một người con trai trẻ mặc sơ mi trắng và áo vest be, dáng đứng thẳng, mắt sáng và nụ cười nhẹ – đó là Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy
//gật đầu chào khách, bước đi nhã nhặn nhưng đầy tự tin// Thưa bác, cháu kính chào Hội đồng Nguyễn. Lâu lắm mới có dịp về thăm.
Ông Hội đồng Hoàng
Ừ, về là phải tới chào hỏi. Tốt. Rất tốt. Cháu cứ xem đây như nhà mình.
Duy đi dọc theo bàn, bắt chuyện từng người. Khi đến gần Quang Anh, cả hai bỗng đứng đối diện nhau, ánh mắt chạm nhẹ.
Hoàng Đức Duy
Chào anh. Em là Duy.
Nguyễn Quang Anh
//Gật nhẹ đầu, giọng bình thản// Tôi là Quang Anh. Hân hạnh.
Không ai nói gì thêm. Nhưng cái im lặng ấy lại như một sợi dây vô hình – căng nhẹ, nhưng nối liền.
Người hầu 2
"Cậu Duy lịch thiệp ghê. Còn cậu Quang Anh… xưa nay vốn ít nói, nhưng hôm nay trông khác lạ quá."//Thì thầm với người hầu 1//
Chiều buông. Khách về dần. Quang Anh rời khỏi chính điện, men theo lối đá rêu ra bờ sông phía sau vườn. Nơi ấy vắng người, chỉ có tiếng nước vỗ bờ và cỏ cây xào xạc.
Nguyễn Quang Anh
//Ngồi xuống bậc đá ven sông, tay lần theo mặt nước mát//…
Hoàng Đức Duy
//Xuất hiện sau lưng, giọng nhẹ nhàng// Anh thường ra đây ngồi một mình à?
Nguyễn Quang Anh
//Khẽ quay lại// Ừ. Nơi này yên tĩnh.
Hoàng Đức Duy
Em hiểu. Bên nhà em thì khác. Lúc nào cũng có người, ồn ào, nói cười… nhưng lạ thay, em lại thấy mình lạc lõng.
Nguyễn Quang Anh
Em về nước đã lâu chưa?
Hoàng Đức Duy
Mới vài tuần. Nhưng ký ức nơi này không lạ với em. Nhất là hôm nay, khi nhìn thấy anh.
Nguyễn Quang Anh
… Em nói vậy là sao?
Hoàng Đức Duy
Không phải ai cũng ngồi một mình giữa cảnh xưa cũ mà không bị nó nuốt mất. Anh thì khác – anh giống như một phần của nơi này. Như một người gìn giữ những điều đã cũ.
Nguyễn Quang Anh
//Mím môi, ánh mắt thoáng xao động// Em nhìn người thật lạ. Nhưng cũng… không sai hoàn toàn.
Cả hai cùng nhìn ra khúc sông lặng, nơi có đàn lục bình trôi lững lờ. Mặt trời hắt những vệt vàng cuối cùng xuống mặt nước. Cả không gian như lắng lại.
Hoàng Đức Duy
Ở bên kia, người ta vẽ nhà thờ, vẽ phố xá… Nhưng về đây, em chỉ muốn vẽ duy nhất một thứ.
Hoàng Đức Duy
Là dáng ngồi của anh – một chiều vắng như thế này. Dưới mái ngói xưa, cạnh dòng sông cũ.
Quang Anh không nói gì. Nhưng trái tim cậu khẽ rung một nhịp. Cảm giác ấy… vừa xa lạ, vừa rất gần. Và không ai trong họ biết – mọi thứ đã bắt đầu từ khoảnh khắc này.
Comments
🎀🍒ෆ_ᴄʜᴀ̂ᴜ ᴛᴏ̂̉ɴɢ_ෆ🍒🎀
hé nhô tui là bơ lạc nò
2025-07-12
1
BChuccc🎀
tớ là B.chucc nè ><
ko BT cs đúng truyện hok nựa TT
2025-07-14
0
đói hit lâu ngày👽
hí lô bà tui là nhím nèe
2025-07-12
0