Cả hành lang lại chìm vào im lặng. Không còn tiếng dị thể. Không còn bước chân. Chỉ còn hơi thở gấp gáp và mùi cháy khét từ vụ va chạm vừa rồi.
Trình Ngụy đứng sát tường, tay vẫn run nhẹ.
Cổ tay cậu rát lên – nơi dòng năng lượng kia từng chảy qua. Như thể có một mạch điện ngầm trong cơ thể vừa hoạt động, nhưng chính cậu lại không thể hiểu nó.
Trình Ngụy
Tôi không biết chuyện gì xảy ra/khẽ nói/
Trình Ngụy
Tôi chưa từng…
Tống Du
Nhưng cơ thể cậu biết./ngắt lời/
Giọng hắn lạnh, không to nhưng dứt khoát. Hắn không chĩa súng, nhưng ánh mắt đủ để thay thế.
Tống Du
Người có dị năng đều được đánh dấu sinh học. Cậu không có. Vậy thứ vừa rồi là gì?
Trình Ngụy cắn chặt môi
Hắn nói đúng. Trong thế giới này, mỗi người mang dị năng đều có dấu hiệu thần kinh riêng – mã hóa trong hệ thống trung tâm. Nhưng Trình Ngụy… vốn không thuộc thế giới này.
Cậu không có mã thần kinh.
Không có lịch sử y tế.
Không có dữ liệu sinh học nào tồn tại ở đây.
Trình Ngụy
Tôi…/hạ giọng/
Trình Ngụy
Tôi không phải người ở đây. Nhưng tôi không có ý gây hại
Tống Du im lặng. Hắn nhìn cậu hồi lâu, ánh mắt như soi thấu từng lớp da, từng khe trong giọng nói. Rồi hắn quay đi, bước tiếp, nói gọn:
Tống Du
Nếu cậu còn giấu thứ gì, đừng để tôi tìm ra theo cách của tôi.
Trình Ngụy không biết “cách đó” là gì.
Nhưng cậu không nghi ngờ: Tống Du sẽ thực hiện điều đó mà không chớp mắt.
Họ dừng chân trong một phòng kỹ thuật nhỏ để nghỉ tạm. Tống Du khóa cửa, kiểm tra các khe gió.
Trình Ngụy ngồi ở góc, nhìn vết bầm nơi cổ tay – nơi năng lượng trỗi dậy.
Trình Ngụy
Nếu tôi không thuộc về đây…/khẽ nói/
Trình Ngụy
…liệu tôi có bị thế giới này đào thải?
Tống Du không trả lời ngay
Hắn liếc nhìn cậu, ánh mắt không còn sắc lạnh như trước – chỉ còn thứ gì đó trầm mặc, như một lưỡi dao đã qua trận chiến.
Tống Du
Thế giới này sẽ tự diệt.
Tống Du
Nếu cậu là chất xúc tác… tôi sẽ là người bóp cò trước.
Comments