[MuoiiMoon] Lời Mật Ngọt.
chân dung.
Như mọi ngày, em đang ngồi trông quán một mình vì chú Long hôm nay phải đi đón con gái chú về trước.
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
// nằm dài ra bàn // chán quá…mới có 5 giờ chiều…
tiếng chuông cửa kêu lên.
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
//giật mình// chào quý khách!
như một thói quen, mỗi khi nghe thấy tiếng chuông cửa, em sẽ lập tức bật dậy.
Một cô gái cao, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang và kính kín mặt. Cùng với chiếc hoodie nâu và một cái balo nhỏ.
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
//đứng thẳng trước quầy// dạ quý khách muốn dùng gì ạ?
Hồ Võ Thanh Thảo.
//cởi khẩu trang và kính// là chị nè.
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
ơ? nay chị qua sớm quá vậy? //bất ngờ//
Hồ Võ Thanh Thảo.
nay chị không có lịch quay, với cả ở nhà chán quá nên chị qua đây. //ngồi xuống chiếc ghế đối diện quầy//
Hồ Võ Thanh Thảo.
//nhìn quanh// chú em đâu rồi?
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
chú em đi đón con gái rồi ạ, chắc giờ này cũng sắp quay lại rồi. //nhìn đồng hồ//
Cô nhìn em, mỉm cười, một cái nhìn rất tình. Làm cho trái tim của em không ngừng rộn ràng.
tiếng nhạc được bật trên chiếc loa nhỏ, xung quanh quán cũng chẳng có người, chỉ có duy nhất hai người ở trong quán.
vì thấy em không nói gì, cô đã lên tiếng.
Hồ Võ Thanh Thảo.
chị đã vài lần thấy em cười…khi ở trên sân khấu…
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
chị có nhìn thấy em sao?
Hồ Võ Thanh Thảo.
phải…mỗi khi nhìn chị, em đều bất giác mỉm cười //cô tựa vào bàn// nhìn em xinh lắm…
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
//đỏ mặt// vì chị xinh quá…hát cũng hay nữa…
Hồ Võ Thanh Thảo.
vậy sao…? //cô lấy chiếc điện thoại từ trong túi//
Hồ Võ Thanh Thảo.
cho chị xin phương thức liên lạc nhé…? Em có muốn không?
Thanh Thảo đang xin phương thức từ em sao??? Đây có phải mơ không??
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
em muốn…
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
//cầm lấy điện thoại// để em cho chị instagram…//nhập tên rồi đưa lại điện thoại cho cô// em gửi
Hồ Võ Thanh Thảo.
không cần phải khách sáo vậy đâu, em cứ nói chuyện thoải mái với chị đi. //ấn theo dõi//
Hồ Võ Thanh Thảo.
lamoon à?
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
biệt danh ở nhà của em ạ…
Hồ Võ Thanh Thảo.
dễ thương nhỉ, ở nhà bố mẹ hay gọi chị là muộii
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
muộii ạ…? tên đáng yêu ghê
cả hai rơi vào im lặng, nhưng lại không mang chút cảm giác ngại ngùng nào. Một khoảnh khắc nào đó, sự hiện diện của người kia lại làm cho cả hai cảm thấy an toàn và thoải mái đến kì lạ.
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
chị muốn dùng gì không? //em lên tiếng//
dù gì cũng không có mấy dịp được nói chuyện với coi nhiều thế này.
Hồ Võ Thanh Thảo.
trà cam quất ít đường nhé? //cô chống cằm vào bàn//
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
em không chắc là có thề pha giống như chú em làm…//em quay lưng lại để làm đồ uống//
Hồ Võ Thanh Thảo.
không sao…miễn là em làm thì chị sẽ thấy nó ngon.
giọng nói nhẹ nhàng của Thanh Thảo cứ như rót mật vào tai, em không hiểu ý của cô lắm, nhưng lời nói ấy lại vô tình làm cho trái tim em rung động thêm một chút.
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
vậy chị đợi em một chút…
Hồ Võ Thanh Thảo.
chị sẽ đợi…
em loay hoay làm đồ uống theo công thức chú đã chỉ. Cô thì ngồi đó, dõi theo tấm lưng của em, thời tiết hôm nay vì nóng mà có chút mồ hôi dính ở phần lưng áo của em. Còn Thanh Thảo đã phải cởi chiếc hoodie ngay khi vào chỗ ngồi.
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
//đặt cốc nước lên bàn// đây ạ…
Hồ Võ Thanh Thảo.
chị cảm ơn //cầm cốc nước lên uống//
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
//chờ đợi lời nhận xét//
Hồ Võ Thanh Thảo.
Ngon, dù chị thích vị cam đậm hơn một chút nhưng không sao. Chị đánh giá cao tay nghề của em đấy, không phải chê đâu //mỉm cười//
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
//thở phào// dạ, em cảm ơn!
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
lần sau chị gọi nó, em sẽ thêm những gì chị thích vào để có thể hợp khẩu vị chị hơn.
Hồ Võ Thanh Thảo.
chị rất mong chờ đấy…
Hồ Võ Thanh Thảo.
//nhìn thấy cuốn sổ vẽ trên quầy// em biết vẽ hả?
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
//nhìn qua//…có một chút, em học lỏm từ chú…
Hồ Võ Thanh Thảo.
có vẻ chú của em nhiều tài nhỉ? Cho chị xem được không?
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
//đưa cuốn sổ cho cô// xưa chú bị gia đình cấm cản nhiều, nên chú muốn tự mình thoát ra khỏi cái xiềng xích đấy. Chú biết mấy cái này cũng là vì học lỏm đó. Chú biết nhiều thứ lắm, vì lén học ngoài.
Hồ Võ Thanh Thảo.
vậy sao…thế là gia đình của em khó hả? //lật từng trang//
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
chỉ nhà nội thôi, nhất là bà em, bà khó tính lắm nên em sợ bà. //em khẽ cười//
Hồ Võ Thanh Thảo.
//lật đến trang em vẽ chân dung cô, vì thấy chiếc váy quen thuộc nên đã nhận ra bản thân// đẹp thật đấy…em khéo tay ghê
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
//đỏ mặt// vì chị đẹp nên bức tranh mới đẹp đó…nhưng tài năng của em còn kém nên chưa thể phác họa rõ được vẻ đẹp ấy…
Hồ Võ Thanh Thảo.
//tim đập nhanh// …cảm ơn em
cả hai tiếp tục im lặng, em và cô đều ngại mà không biết nên nói gì, làm gì.
Hồ Võ Thanh Thảo.
em này…?
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
//ngẩng lên nhìn cô// dạ?
Hồ Võ Thanh Thảo.
nếu có lần sau…em vẽ chị tiếp nhé?
Hai tai em đỏ ửng, nhưng cũng vì lời đề nghị kia mà em cười khúc khích như một đứa trẻ khi được mẹ mua đồ chơi.
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
tất nhiên rồi ạ…em rất mong được vẽ chị tiếp đấy…
Hồ Võ Thanh Thảo.
vậy chị sẽ đợi…lúc ấy khoe cho chị nhé?
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
tất nhiên rồi.
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
em có thể tặng luôn cho chị nữa…
Hồ Võ Thanh Thảo.
chị sẽ gói ghém lời hứa đó rồi cất trong tim nha…
Nguyễn Lê Diễm Hằng.
sến thật đấy…
cả hai tiếp tục ngồi nói chuyện, nắng chiều đã phai, khách hàng cũng dần dần ùn vào. Tuy vậy, ánh mắt của em chưa bao giờ ngừng đáp lại nơi cô, và cô cũng không ngừng cười mỗi khi em đến gần.
chưa biết rõ về nhau, nhưng cái cảm giác ấm áp lại vô cùng rõ ràng. Mỗi khi nhìn thấy, mà trái tim không thể ngừng xao xuyến, đôi má không ngừng ửng hồng và đôi mắt không rời.
Comments
sunny
èo ơi mới gặp thôi đó
2025-07-26
2
Nguyễn Jun
Fan thành công nhất:)))
2025-07-06
4