[AllKieu] Xin Đừng Để Ý Đến Em
Ep 𝟑
Đang ngẩn ngơ chìm trong đống kế hoạch sống còn tự biên tự diễn trong đầu, em không hề hay biết có một ánh mắt đang chằm chằm vào mình.
Nguyễn Quang Anh
"Nãy giờ cậu ta bị sao vậy?"
Nguyễn Thanh Pháp
//vẫn ngẩn ngơ//
Nguyễn Quang Anh
E hèm..//đánh tiếng//
Nguyễn Quang Anh
Cậu nghĩ gì vậy? Còn không mau nhanh lên //nhìn em//
Giọng hắn vang lên lần nữa, hơi mất kiên nhẫn nhưng vẫn giữ nhịp điệu đều đều, không cao không thấp.
Ánh mắt dừng lại trên gương mặt nhỏ như đang suy tính gì đó.
So với mọi khi–hôm nay đúng là có gì đó...khác. Khó nói rõ, nhưng hắn cảm nhận được.
Da dẻ người kia không còn xanh xao như cá ngâm đá, gò má cũng hơi hồng lên một chút, ánh mắt thì long lanh hơn–kiểu long lanh của một kẻ đang nghĩ vớ vẩn.
Không còn cái vẻ mệt mỏi như người sắp chết nữa. Sáng sớm mà đã thấy em lăn qua lăn lại, gối tung chăn bay...đúng là bất thường.
Nguyễn Quang Anh
Lạ thật...//lầm bầm//
Hắn khẽ híp mắt lại, im lặng quan sát thêm vài giây.
Nguyễn Quang Anh
"Trông cậu ta có vẻ...tỉnh táo hơn. Nhiều năng lượng hơn thì phải" //nhìn em//
Nhưng rồi...hắn nhíu mày.
Nguyễn Quang Anh
"...Cơ mà nhìn kiểu gì cũng thấy ngu ngu hơn mọi ngày."
Nguyễn Quang Anh
//gật gù//
Nguyễn Thanh Pháp
?? "hắn nghĩ gì vậy.." //chớp mắt//
Để con mèo nhỏ đằng kia mà nghe được cái câu "ngu ngu hơn mọi ngày" thì...
Chắc chắn em sẽ nhảy cẫng lên, gào lên phản bác, mặt đỏ phừng phừng như cà chua mới hái, tay chân loạn xạ như muốn nhào vô đòi lại danh dự.
Nhưng mà...chỉ là nhảy cẫng lên vậy thôi.
Chứ sức lực bao nhiêu đâu mà vật được người ta? Cùng lắm thì vung vẩy tay chân cho có, rồi lại bị nhấc bổng lên như xách một cái túi bột.
Nên thôi...May là em không nghe thấy.
Nguyễn Thanh Pháp
//đặt chân xuống đất//
Hắn nhìn dáng người nhỏ đang cẩn thận rời khỏi giường như sợ trượt chân, khóe môi nhếch nhẹ gần như không nhận ra.
Rồi lại cụp mắt, quay lưng đi, giọng bình thản.
Nguyễn Quang Anh
Nếu không thấy cậu dưới phòng ăn...thì tôi sẽ đích thân lên xách cậu xuống.
Ngắn gọn. Không đe dọa, nhưng đủ khiến người nhát gan nào đó dựng tóc gáy mà chạy như gió.
Nguyễn Quang Anh
Hừ..//quay lưng//
Nguyễn Quang Anh
//rời đi//
Nguyễn Thanh Pháp
....//nhìn theo//
Nguyễn Thanh Pháp
Cái đùi này chảnh dễ sợ...//nói nhỏ//
Chỉ khi bóng lưng hắn khuất hẳn ngoài cửa, em mới dám thở phào, lẩm bẩm một câu như kiểu trút bầu tâm sự cho chính mình nghe.
Giọng không lớn, nhưng đủ bày tỏ tâm trạng em lúc này.
Dù gì cũng là đang nhắm tới để ôm đùi sống sót, mà mới sáng ra đã bị dọa suýt tắt thở. Tâm lý gì đâu mà bất ổn muốn xỉu.
Em bé này vẫn biết điều. Không dám lười biếng, cũng chẳng dám cà kê thêm phút nào.
Lăn ngay vào phòng vệ sinh chỉnh lại cổ áo, tác phong...Một chuỗi thao tác nhanh gọn lẹ như thể đang tham gia game vượt chướng ngại vật.
Nguyễn Thanh Pháp
Không thể mất điểm từ vòng gửi xe được...Phải ngoan...Phải ngoan..
Ít nhất, trong mắt cái đùi này, em phải là một người lịch sự, dễ bảo, có tiềm năng đáng được bảo vệ!
Và thế là chưa tới ba phút sau, em đã tất tả rón rén đi xuống nhà...
Vừa bước xuống cầu thang, em lập tức cảm nhận được cái không khí...rất tiểu thuyết.
Không phải tiểu thuyết ngôn tình màu hồng hoa lá đâu, mà là kiểu tiểu thuyết gia tộc, nơi mọi bước chân đều vang vọng trong nền đá lạnh, mọi lời chào đều được đáp lại bằng ánh mắt lạnh tanh như mặt hồ đóng băng.
Không khí trong biệt thự lớn chẳng hề náo nhiệt, dù ánh sáng từ đèn chùm vẫn rải khắp trần như một bữa tiệc sang trọng.
Ngược lại, nơi đây...lặng như tờ.
Nguyễn Thanh Pháp
//liếc nhìn//
Trên bàn ăn dài, vài người đã ngồi đó.
Từng người ai cũng ăn mặc chỉnh tề, dáng ngồi thẳng, ánh mắt lướt qua em như lướt qua một chiếc ghế trống–không ác ý rõ ràng, nhưng tuyệt nhiên không có sự hiện diện của "ấm áp".
Giống y như trong truyện. Một gia đình giàu có, lạnh lùng và tính toán, nơi "cậu con trai ốm yếu" chỉ là cái bóng mờ nhạt không ai muốn để tâm.
Mới đặt chân vào phòng ăn, em chưa kịp thở ra một hơi cho đỡ gồng, thì một giọng nói đanh thép lập tức cắt ngang không khí.
Nguyễn Duật (ba nguyên chủ)
Con trai con đứa ngủ đến giờ này mới chịu dậy?//nhìn em//
Nguyễn Duật (ba nguyên chủ)
Thật chẳng ra dáng nam nhi! Phép tắc gì cũng không có! //hắng giọng//
Giọng nói vang dội như chuông đồng, khiến cả bàn ăn khựng lại một nhịp.
Người vừa nói, chính là ba của nguyên chủ–Nguyễn Duật.
Một người đàn ông quyền lực nhất trong nhà họ Nguyễn, và cũng là kiểu người mà trong tiểu thuyết mô tả là "nghiêm khắc, khắc nghiệt, đầy mưu lược".
Một nụ cười của ông có thể khiến người ta chết chìm trong hoài nghi, một cái chau mày cũng đủ khiến không khí trong nhà lạnh đi vài độ.
Nguyễn Thanh Pháp
"Ông già đáng ghét này...nói nhiều quá trời."
Đó là suy nghĩ đầu tiên loé lên trong đầu em, kèm theo một tia bất mãn nho nhỏ...nhỏ thôi, vì còn sợ chết.
Còn ngoài mặt...em chỉ dám bước tới cúi đầu, giọng ngoan ngoãn mềm mỏng.
Nguyễn Thanh Pháp
Dạ..ba nói đúng. Thật sự là không ra dáng nam nhi ạ.
Nguyễn Thanh Pháp
Lần sau con sẽ chú ý hơn //hơi cúi//
Giọng nói non mềm, điệu bộ thành khẩn đến mức...kỳ quặc. Như thể một chú cún nhỏ đang tự trách mình vì lỡ đạp đổ cái bát ăn cơm của chính nó.
Không khí xung quanh thoáng chững lại.
Vài ánh mắt liếc sang, có người nhíu mày, có người chỉ lặng lẽ nhìn như đang...đánh giá lại người vừa cất tiếng kia.
Người đàn ông kia hơi nhướng mày, sau đó chỉ lạnh lùng hừ một tiếng rồi không nói gì thêm.
Sự giận dữ ban nãy dường như dịu lại vài phần, đủ để em bé thở nhẹ ra mà không bị phát hiện.
Nguyễn Thanh Hòa (chị hai)
....
Nguyễn Thanh Hòa (chị hai)
Kỳ lạ thật. //nói nhỏ//
Người phụ nữ ngồi ở gần mép ngoài bàn ăn, tay khẽ gác lên tách trà, môi mím lại như chỉ buột miệng với chính mình.
Giọng nói nhỏ đến mức chỉ vừa đủ cho người bên cạnh nghe thấy.
Nguyễn Thanh Hòa (chị hai)
Bình thường nghe ông ấy quát là nó sẽ cúi đầu, lặng lẽ như cái bóng mà đi vào...
Nguyễn Thanh Hòa (chị hai)
Nét mặt chán chẳng buồn nhìn. Thế mà hôm nay lại biết mở miệng xoa dịu cơ đấy. //thì thầm//
Âm điệu chẳng có chút thiện cảm nào, chỉ là một câu nhận xét trôi qua khóe môi–nhẹ như gió nhưng cũng sắc như dao cạo.
Người bên cạnh khẽ nghiêng đầu, hạ giọng đáp.
Nguyễn Thanh Mai (chị cả)
Nói nhỏ thôi, để ông ấy nghe được lại phiền //nhỏ giọng//
Cả hai tiếp tục đưa mắt nhìn về phía em, đứa nhỏ đang loay hoay kéo ghế ngồi xuống.
Bộ dạng ngoan ngoãn đến mức gượng gạo, như một con mèo nhỏ đang cố làm theo những gì mình thấy trong video "cách cư xử chuẩn mực trong gia đình tài phiệt".
Nguyễn Thanh Pháp
//tiến đến//
Nguyễn Thanh Pháp
//ngồi vào chỗ của mình//
Nguyễn Thanh Pháp
Mọi người ăn ngon miệng ạ!
Nguyễn Duật (ba nguyên chủ)
//gật đầu//
Bữa ăn bắt đầu trong không khí vừa lạnh lẽo vừa nề nếp.
Em liếc qua bàn, mắt sáng rỡ như trời sau cơn mưa, nào là súp hải sản, cá hồi áp chảo, bánh mì nướng bơ tỏi, salad trái cây...
Toàn là những món mà đời sinh viên như em chỉ dám thấy trên poster siêu thị, chưa từng ăn nổi dù chỉ một lần.
Sau màn mời cơ bản cho đúng thủ tục "làm người tử tế", em nhanh tay giơ chiếc đũa bé xíu lên–mắt sáng, tay nhanh, lòng hớn hở như chuẩn bị vào tiệc cưới.
Thế nhưng–ngay khi gắp được miếng đầu tiên..
Nguyễn Duật (ba nguyên chủ)
E hèm...
Một tiếng hắng nhẹ vang lên từ phía đầu bàn.
Em giật nảy người như bị ai bóp cổ. Phản xạ thần tốc, nhanh như chớp chuyển hướng đôi đũa, ngoan ngoãn gắp luôn miếng đó sang bát ông Nguyễn Duật, giọng mềm như cháo loãng.
Nguyễn Thanh Pháp
Dạ, ba ăn nhiều cho bổ ạ! //gắp qua//
Cả bàn ăn...lặng đi một nhịp. Không phải vì hành động, mà vì...cái điệu bộ.
Thật sự...quá ngoan. Quá kịch. Quá...kỳ lạ.
Nguyễn Duật khẽ hừ mũi một tiếng như hài lòng, gật đầu nhẹ rồi tiếp tục ăn.
Còn em khi được "thông đường", liền cúi đầu gắp một miếng cá, nước mắt sắp trào vì cảm động.
Cái tay nhỏ cứ đều đều gắp, cái miệng bé tí thì nhai liên tục, đôi mắt long lanh như đang đếm từng giấc mơ thời sinh viên bị bỏ đói.
Mấy người ngồi gần chỉ biết lặng lẽ liếc nhìn nhau.
Nguyễn Quang Anh
....//nhìn em chằm chằm//
Nguyễn Quang Anh
"Lạ thật. Bình thường ăn thì như mèo, cắn một chút rồi ngồi cúi gằm mặt, lặng thinh đến phát mệt..."
Nguyễn Quang Anh
"Giờ lại như hamster nhập."
Một lúc sau, sự chú ý của em liền dời đến bát súp gà nóng hổi đang bốc khói nghi ngút trên bàn. Mùi thơm nhè nhẹ, nhìn thôi đã thấy ấm ruột.
Vừa toan vươn tay, chưa kịp gắp
Nguyễn Thanh Mai (chị cả)
Hôm nay ăn súp gà cơ à? //nhìn em//
Thanh Mai nói, không lớn không nhỏ nhưng đủ khiến em khựng lại giữa chừng như bị điểm huyệt.
Em tròn mắt quay sang, miệng lắp bắp mà tay thì rụt về nhẹ nhàng như con mèo bị tóm.
Nguyễn Thanh Pháp
"Chết cha...Súp này có gì sao? Nguyên chủ ăn được gà mà nhỉ?"
Nguyễn Thanh Pháp
"Hay là...súp có độc? Có độc mà cũng bày lên bàn làm gì vậy trời.."
Nghĩ nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng, mặt thì vẫn ngơ ngác như chưa hiểu chuyện gì
Thanh Hoà bên cạnh nghiêng đầu, ánh mắt quan sát kỹ hơn một chút.
Nguyễn Thanh Hòa (chị hai)
Bình thường mày ghét ăn súp mà. Có bao giờ thèm động đũa vào đâu?
Nguyễn Thanh Pháp
Dạ...bây giờ em..tập làm quen với súp ạ.
Em nghiêng đầu một chút, giọng nhỏ nhẹ cố gắng giải thích.
Nguyễn Thanh Pháp
Phải ăn nhiều mới mau lớn đúng không ạ? //nghiêng đầu//
Thanh Hoà kia im lặng vài giây–ánh mắt vẫn có gì đó như đang đánh giá, nhưng cuối cùng cũng chỉ gật đầu cho qua, không hỏi thêm.
Em thở phào trong bụng, tay run run múc một muỗng súp.
Nguyễn Thanh Pháp
"Hú hồn..."
Nguyễn Duật (ba nguyên chủ)
.....
Một lúc sau, khi bầu không khí im lặng đã kéo dài vừa đủ lâu, Nguyễn Duật mới cất tiếng, giọng điềm tĩnh.
Nguyễn Duật (ba nguyên chủ)
Được rồi. Mọi người ở lại ăn đi, ta ăn xong rồi, đi trước.
Trước khi đứng dậy, ông liếc sang em, thêm một câu như nhắc nhở.
Nguyễn Duật (ba nguyên chủ)
Thanh Pháp, lần sau chú ý ăn uống từ tốn. Giữ lấy phép tắc. //hạ giọng//
Nguyễn Thanh Pháp
Vâng, con hiểu rồi...//gật nhẹ//
Dứt lời, ông ung dung đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Những người khác cũng lần lượt đứng lên.
Chỉ trong chốc lát, căn phòng ăn vốn lạnh lẽo lại càng vắng lặng hơn.
Nguyễn Quang Anh...hắn vẫn đứng đó, từ nãy đến giờ không động đũa, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn em, ánh mắt như đang soi sét.
Em thì vẫn mải mê ăn, nhưng như cảm nhận được cái nhìn đó, liền ngẩng đầu lên–thấy hắn đứng bên cạnh, đưa tay dọn những phần ăn của những người đã rời đi.
Nguyễn Thanh Pháp
Khoan đã...anh không ăn ạ? //nhìn hắn//
Nghe tiếng gọi, hắn hơi khựng lại, nhướng mày nhìn em.
Nguyễn Thanh Pháp
Anh không ăn gì sao? Không đói hả?
Quang Anh vẫn bình thản, đáp ngắn gọn.
Nguyễn Quang Anh
Không đói.
Em nhăn mày, giọng nhỏ mà đầy nghi hoặc.
Nguyễn Thanh Pháp
Sao mà không đói–
Chưa kịp nói hết câu, một giọng nói khác vang lên, sắc hơn, chèn ngang giữa chừng.
Nguyễn Thanh Sơn (em út)
Ăn thì lo ăn đi, quan tâm đến người làm làm gì vậy? //nhướng mày//
Em giật mình quay lại–là cậu em trai cùng cha khác mẹ của nguyên chủ. Tuy nhỏ như lại hơn em nửa cái đầu, ánh mắt nó thì đầy cảnh giác và khó chịu.
Em đành cụp mắt, thu lại ánh nhìn, ngoan ngoãn quay về chén cơm trên tay, trong lòng thầm nghĩ
Nguyễn Thanh Pháp
"Người làm cái gì mà người làm...người ta mà muốn, bóp chết cậu như bóp ruồi còn được ấy, nhóc con miệng còn hôi sữa."
Cậu nhóc kia nói xong cũng đứng dậy rời đi sau đó.
Căn phòng chỉ còn lại em và Quang Anh–một người ăn chậm rãi như mèo nhỏ, một người đứng dọn đồ, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang.
Hắn lắc đầu, thở ra khe khẽ.
Nguyễn Quang Anh
"Nhìn ngố thật..."
Chỉ còn tiếng chén đĩa va vào nhau khẽ khàng, như sợ làm kinh động đến thứ gì đó mỏng manh.
Ở góc bàn, dáng người nhỏ bé vẫn đang cắm cúi ăn phần của mình.
Tay nhỏ, đũa cầm chưa chắc, nhưng lại gắp rất nhanh, rất khéo–như thể nếu không ăn nhanh thì sẽ bị ai đó giành mất.
Ánh sáng buổi sớm chiếu qua khung cửa, rọi lên gương mặt trắng hồng.
Một ngày...chỉ cần bình yên như thế là đủ rồi..
✧ 𝓣-𝓙𝓪𝓷𝓰 𝓦𝓲𝓷𝓷 ✧
Z thôi đó...
✧ 𝓣-𝓙𝓪𝓷𝓰 𝓦𝓲𝓷𝓷 ✧
Mong mng ủng hộ 🫶🏻
Comments
Nazyii_Cừu 1m60
Sốp cho em ý kiến một tý với ạ. Phần thể loại nên để là “Cp Idol” chứ đừng để “Fanfic 2D” nha
2025-07-08
2
Nazyii_Cừu 1m60
Qua chơi game có cái vong cũng tên Mai, dập đầu xin lỗi chị này🙏
2025-07-08
1
exrbsh🎀
iu cầu tgia ra thêm 10 chương đọc cho đã, hihi 😍🫰🏻🥰
2025-07-08
1