[ Cherry X Bảo Ngọc ] Mật Ngọt
Chương 2 : Tạm Đủ Cho Một Bắt Đầu
[Phòng tập số 3 – 9:00 sáng]
My bước vào, vai đeo balo, đầu vẫn đội mũ lưỡi trai đen. Vẻ ngoài không thay đổi, nhưng ánh mắt hôm nay không còn xẹt lửa
Ngọc đang lau bàn phím đàn. Chị ngẩng đầu, mỉm cười
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Em đến đúng giờ
Nguyễn Hà Hải My
Chị tưởng tôi trễ?
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Không, nhưng chị không chắc em sẽ đến
Nguyễn Hà Hải My
Tôi nói đến là đến // Bỏ balo xuống ghế //
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Ừ, chị nhớ // Nhẹ giọng //
Một khoảng im lặng trôi qua.
Ngọc đặt một tờ bản nhạc trước mặt My
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Em từng học qua?
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Ai dạy em?
Nguyễn Hà Hải My
Tôi coi trên mạng
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
// Gật đầu // Em thử chơi đoạn đầu bài này xem
My không nói gì, chỉ đặt tay lên phím đàn. Ngón tay cô bé gõ xuống – mạnh, dứt khoát, không vấp. Nhưng tốc độ thì nhanh hơn bình thường, thiếu cảm xúc. Như một người cố gồng lên để không bị chạm vào phần mềm nhất trong mình
Ngọc không ngắt lời. Cô lặng lẽ lắng nghe
Khi My dừng lại, Ngọc mới lên tiếng
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Kỹ thuật tốt
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Nhưng em đánh như đang giận
Nguyễn Hà Hải My
Tôi không giận
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Vậy em sợ?
Nguyễn Hà Hải My
…Chị hỏi nhiều rồi đó
Ngọc im lặng vài giây. Rồi chị đứng dậy, đi về phía tủ, lấy ra hai hộp sữa, đặt một hộp trước mặt cô
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Không hỏi nữa // Ngồi xuống bên cạnh cô //
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Uống đi, lạnh đó
Nguyễn Hà Hải My
Tôi không tới để uống sữa // Nhìn chị //
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Biết, nhưng học trong trạng thái căng thẳng thì không vô được đâu
Nguyễn Hà Hải My
Tôi không căng
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Em đang cố không căng
My nhìn chằm chằm lon sữa, im lặng vài giây. Cuối cùng, cô cắm ống hút rồi uống một ngụm
Nguyễn Hà Hải My
…Không ngon lắm
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Chị không ép em thích
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Nhưng chị muốn em cảm thấy không bị ép
Nguyễn Hà Hải My
// Liếc sang chị // ...Chị kì ghê
Nguyễn Hà Hải My
Tôi không dễ gần đâu
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Chị không cần em dễ gần
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Chị chỉ cần em ở đây, từng chút một
Nguyễn Hà Hải My
Vậy dạy tiếp đi, đừng nói nhiều
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Ừm // Mỉm cười //
Chị trở lại bên đàn, ngồi sát cạnh My – đủ gần để hướng dẫn, đủ xa để không xâm phạm không gian My tự vạch ra
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Lần này, em thử đánh chậm lại
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Đừng gồng, đừng cố mạnh
Nguyễn Hà Hải My
Tôi quen vậy rồi
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Thử khác đi, không có gì phải sợ
My nhìn phím đàn, rồi nhìn tay mình. Lần này, tiếng đàn vang lên chậm hơn, có hồn hơn – không còn sắc lạnh như lúc nãy
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Em bắt đầu dịu xuống rồi đó
Cô không nhìn chị. Nhưng khóe môi hơi nhếch
Chỉ một chút thôi. Rất nhẹ
My đánh đến giữa bài thì dừng lại. Ngọc vẫn ngồi cạnh, tay chống nhẹ lên cằm, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn Ry. Không soi xét, chỉ là quan sát.
Nguyễn Hà Hải My
Được rồi // Rút tay ra khỏi phím đàn //
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Ừ, vậy nghỉ tí nha
Nguyễn Hà Hải My
Không phải mệt
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Biết. Nhưng chị mệt, cho chị nghỉ xíu được không?
Nguyễn Hà Hải My
// Liếc qua // Chị yếu dữ vậy?
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Không yếu
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Chỉ không phải kiểu người chạy hoài không dừng
Nguyễn Hà Hải My
Tôi thì không thích dừng
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Vì em không biết nếu dừng lại
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Thì sẽ nghĩ đến điều gì, đúng không?
Nguyễn Hà Hải My
// Khựng lại // ...
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Hôm nay em ăn sáng chưa?
Nguyễn Hà Hải My
Không quen ăn sáng
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Vì không thích?
Nguyễn Hà Hải My
Vì không có
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Từ lúc nào?
Nguyễn Hà Hải My
Từ lâu rồi, đừng hỏi
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Chị không hỏi để thương hại
Nguyễn Hà Hải My
Vậy hỏi để làm gì?
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Để hiểu, không cần hiểu hết
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Nhưng ít nhất hiểu em là ai
Nguyễn Hà Hải My
Tôi là người không cần ai hiểu // Nhìn sang //
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Vậy em để chị dạy đàn làm gì? // Nhẹ nhàng //
Chưa có câu trả lời nào cả. Không phải không có, mà là… chưa muốn nói
Cửa phòng hé mở.
Đông Quan thò đầu vô, vẻ mặt nửa nghiêm nửa cười
Hồ Đông Quan
Hai người yên ổn không đấy?
Hồ Đông Quan
Nãy giờ thấy im quá tưởng đánh nhau
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
// Bật cười // Em dạy học chứ đâu phải đánh nhau
Hồ Đông Quan
Bé con hôm nay hiền hơn hôm qua ha?
My không trả lời. Chỉ cầm hộp sữa bước thẳng đến thùng rác, bỏ vào
Nguyễn Hà Hải My
Đừng gọi tôi là bé con?
Hồ Đông Quan
Ờ, cô gái lạnh như băng // Nhún vai //
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
// Khẽ lắc đầu // Anh đi đi, để em dạy tiếp
Hồ Đông Quan
Biết rồi, nhưng nè // Liếc nhìn cô //
Hồ Đông Quan
Nó mà bẻ đàn, gọi anh tới xử lý liền nha
Nguyễn Hà Hải My
Tôi không bẻ đàn đâu
Nguyễn Hà Hải My
Tôi chỉ bẻ người ta thôi
Quan đóng cửa. Còn lại My và Ngọc – và một câu nói khiến cả căn phòng lại rơi vào im lặng
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Câu đó em nên bớt nói lại thì hơn
Nguyễn Hà Hải My
Tôi nói thật
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Nhưng nếu cứ sống trong chế độ tự vệ hoài… sẽ mệt lắm
Nguyễn Hà Hải My
Tôi quen rồi // Ngồi xuống ghế //
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
// Dịu giọng // Chị không muốn em quen như vậy mãi đâu
Nguyễn Hà Hải My
Chị là ai mà không muốn?
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Không là ai cả
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Nhưng chị đang dạy em
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Ít nhất lúc này…
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Chị là người muốn em không bị chính mình làm tổn thương
My im lặng.
Lần đầu tiên trong sáng hôm đó, ánh mắt cô bé không có gai nhọn
Chỉ có một thoáng… mỏi mệt
Comments