Allisagi • Giữa Lưng Chừng Thanh Xuân •
Chap 1
Một phần tuổi trẻ của Yoichi được ghép lại từ những mảnh ký ức không ai dám chạm đến. Cậu từng yêu bóng đá, từng mỉm cười vì một ai đó, từng đặt niềm tin vào những ánh mắt quen thuộc. Nhưng rồi tất cả vỡ tan.
Giờ đây, Yoichi vẫn là học sinh cấp 3, nhưng đã từ bỏ bóng đá. Cậu sống như một cái bóng trong lớp học cũ, cắt đứt mọi kết nối. Những người từng yêu cậu, từng thương tổn cậu… vẫn ở đó – cùng ký ức chưa bao giờ chịu ngủ yên.
Và rồi, khi Yoichi quay lại trường sau một thời gian dài nghỉ học vì lý do "cá nhân", mọi thứ bắt đầu dịch chuyển trở lại. Từ ánh mắt của Itoshi Rin, giọng cười của Kaiser, cho đến bàn tay từng kéo cậu đứng lên – hay đẩy cậu ngã xuống...
"Nếu cậu vẫn nhớ… thì tại sao lại im lặng?"
Người trở về không đá bóng
Tiếng giày bước đều đều trên sân trường vắng khiến không gian như nghẹt lại. Yoichi bước qua cổng trường, dáng người cao vừa phải, gọn gàng, đồng phục được sơ vin cẩn thận, cà vạt xanh lệch một chút – như cố tình lỏng ra.
Không ai dám bắt chuyện. Nhưng ai cũng quay đầu nhìn.
Do mặt Yoichi bất thờ ơ với đời, miệng còn đang ăn kẹo dẻo
Isagi Yoichi
“Kỳ lạ thật. Mình từng muốn quay lại nơi này. Nhưng giờ, chẳng còn gì đáng để quay lại cả"
Ánh mắt Yoichi nhìn lướt qua sân bóng – nơi từng là cả bầu trời của cậu. Giờ chỉ là một khung cảnh câm lặng. Cậu bước tiếp. Nhịp tim không tăng, nhưng lòng ngực thì nặng.
Isagi Yoichi
"Cái lớp học đáng ghét" //mở cửa lớp ra//
Xung quanh, tiếng xì xào bắt đầu nổi lên. Không ai gọi cậu, nhưng tất cả đều nhìn. Không phải vì Yoichi thay đổi mà vì sự im lặng của cậu khiến mọi thứ chói lên
Isagi Yoichi
"Chán đời thấy mẹ ra"
Cuối lớp có ba anh tài nào đó nhóm Kaiser, Shidou, Bachira
Ryusei Shidou
Ơ kìa, tưởng cưng bỏ học luôn rồi chứ. //nhếch mép//
Bachira Meguru
Yoichi~ lâu không gặp ha. Cậu vẫn ổn chứ? //giọng bth nhưng có phần cao//
Isagi Yoichi
"Đume hỏi j hỏi lắm"
Isagi Yoichi
"Bố đây k thik trl😏"
Cậu mở cặp, lấy sách, tay đều đặn. Không một cái liếc mắt.
Isagi Yoichi
“Cả bọn vẫn ở đây. Như chưa từng có gì xảy ra v trời"
Isagi Yoichi
“Nhưng bố đây vẫn nhớ... từng lời, từng cú đẩy, từng ánh mắt cười trên nỗi đau của tao.”
Rin đứng dựa vào cửa sổ, không bước vào lớp. Mắt anh hướng về phía Yoichi, nhưng chỉ trong lặng thinh.
Itoshi Rin
"Không thay đổi gì mấy"
Itoshi Rin
"Nhưng ánh mắt đã khác xưa rất nhiều"
Yoichi một mình ngồi dưới bóng cây hoa anh đào đã rụng lá. Gió lạnh thổi qua cổ áo. Trong tay cậu là một quyển sổ – trống rỗng.
Có học sinh đi ngang qua, nhìn cậu rồi bước nhanh hơn. Có người định gọi tên, nhưng dừng lại giữa chừng.
Isagi Yoichi
“Tôi không giận. Không trách. Không ghét ai cả.”
Isagi Yoichi
“Tôi chỉ… không muốn bị tổn thương thêm lần nào nữa.”
Cậu đặt tay lên ngực – nơi vết thương cũ chưa kịp lành. Dư âm của tiếng cười, của lời mỉa mai, của cú ngã đau đớn giữa sân bóng vẫn như xoáy lại mỗi khi nhắm mắt.
Isagi Yoichi
“Các cậu vẫn đá bóng. Còn tớ... tớ đã dừng lại từ lâu rồi.”
Cứ như thế mà yoichi ngồi suy nghĩ mà không nhận ra có ánh mắt nhìn mình từ xa
Comments