Thời gian trôi nhanh. Cái ngày Tiêu Chiến xách vali rời khỏi thị trấn nhỏ để lên thành phố học đại học , trời cũng mưa như trút. Nhất Bác đứng dưới mái hiên , lặng lẽ nhìn theo chiếc xe buýt xa dần
Mẹ Nhất Bác
Con k khóc à ?
Vương Nhất Bác [ Lúc Còn Bé ]
Không…Anh Chiến có đi học , chứ có đi luôn đâu mà phải khóc
Cậu nói , giọng đều đều , nhưng tay thì siết chặt quai cặp. Ngày ấy , cậu không khóc , nhưng đêm hôm đó , gối ướt.
Mỗi tuần , Tiêu Chiến vẫn gọi về. Cậu kể chuyện ký túc xá , chuyện học hành , rồi hỏi :
Tiêu Chiến [ Lúc Còn Bé ]
Em dạo này thế nào ?
Tiêu Chiến [ Lúc Còn Bé ]
Có ăn sáng không đấy ?
Vương Nhất Bác [ Lúc Còn Bé ]
Có ! Em ăn xôi , giống hồi anh chở em đi học
Tiêu Chiến cười nhẹ , nhưng Nhất Bác không cười. Cậu đang lớn , từng ngày một , cậu cảm nhận rõ hơn về sự thay đổi trong lòng mình
Không còn là thứ tình cảm mơ hồ nữa. Là nhớ , là thương , là rung động , là thứ cảm giác khiến tim cậu đập thình thịch chỉ vì một dòng tin nhắn
Tiêu Chiến [ Lúc Còn Bé ]
💬 : Anh vừa mua được ly trà sữa ngon nhất gần trường , nhớ em ghê
Cậu nhìn dòng chữ ấy đến hàng giờ đồng hồ r chỉ dám đáp
Vương Nhất Bác [ Lúc Còn Bé ]
💬 : Em cx nhớ anh
Cuối tuần nọ , Tiêu Chiến bất ngờ về nhà. Cậu cao hơn , gầy hơn , nhưng vẫn là nụ cười ấy , ánh mắt ấy. Nhất Bác chạy ra , định gọi to , nhưng lại khựng lại
Tiêu Chiến [ Lúc Còn Bé ]
Em…định không nhận ra anh luôn à ?
Vương Nhất Bác [ Lúc Còn Bé ]
Không ! Chỉ là…anh khác trước quá
Tiêu Chiến [ Lúc Còn Bé ]
Lớn lên ai chẳng thay đổi //bật cười r xoa đầu NB//
Vương Nhất Bác [ Lúc Còn Bé ]
//khẽ tránh//
Từ lâu , cậu đã không còn muốn bị đối xử như đứa em nhỏ nữa r
Tối đó , hai người ngồi ngoài ban công. Tiêu Chiến nằm gối đầu lên tay , mắt nhìn bầu trời lấp lánh
Vương Nhất Bác [ Lúc Còn Bé ]
Anh Chiến…nếu em nói , có một người thầm thích anh , thì anh sẽ làm gì ?
Tiêu Chiến [ Lúc Còn Bé ]
Hả ? Ai vậy ? Bạn em à ?
Vương Nhất Bác [ Lúc Còn Bé ]
Không ! Chỉ là…hỏi thôi
Tiêu Chiến [ Lúc Còn Bé ]
Thích thì nói đi chứ , mấy chuyện đó đâu có gì sai. Nhưng phải xác định rõ đó là thích , hay chỉ là do quý mến thôi , hiểu không ?
Nhất Bác không nói gì , cậu nhìn xuống đôi bàn tay mình
Vương Nhất Bác [ Lúc Còn Bé ]
|| Em xác định rất rõ rồi , nhưng anh thì sao ? ||
Đêm đó , NB viết nhật kí :
Em nhận ra , mình không còn muốn là em trai của anh nữa. Nhưng nếu buông tay , em sẽ mất anh mãi mãi , nên… em vẫn chờ. Dù biết, mỗi ngày trôi qua , khoảng cách lại xa hơn một chút
Comments