Chương 2: Ánh Nắng Nghiêng Nghiêng

________________
[Chương 2: Ánh Nắng Nghiêng Nghiêng]
-Ngôi Thứ Ba-
Căn Phòng 231 chìm trong ánh chiều như bức tranh bị lật úp giữa nắng.
Rèm lay nhè nhẹ, sàn gạch in lên vệt sáng mờ nhoè. Đức Duy vẫn ngồi im cạnh cửa sổ, sống lưng căng cứng, mắt nhìn ra khoảng trời hẹp ngoài kia như đang cố bám víu vào điều gì đó mờ nhạt hơn cả tương lai của mình.
Quang Anh ngồi đối diện thì lại ung dung như thể vừa ghé thăm một quán cà phê có view đẹp sau câu trả lời về căn bệnh của mình.
Em không nói thêm lời nào. Chỉ im lặng ngồi đó, hai tay chống cằm, ánh mắt không quá buồn cũng chẳng hề vui.
Cuối cùng, chính Đức Duy là người phá vỡ im lặng.
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Anh nói thật à?
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Nói gì?
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Chuyện...anh bị ung thư não giai đoạn cuối.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Ừ, thật.
Quang Anh đáp, giọng nhẹ như không.
Một thoáng yên ắng. Rồi em đứng dậy, chỉnh lại tay áo bệnh nhân rồi bước ra phía cửa. Nhưng trước khi đi, em dừng lại ngoảnh đầu nhìn cậu một chút, nụ cười nửa miệng quen thuộc lại hiện lên.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Anh ở phòng 124 ở tầng một. Nếu em đồng ý thì mang đồ qua phòng anh, rồi hai đứa mình trốn viện đi chơi.
Cánh cửa khép lại, nhẹ đến mức không ai hay tiếng bản lề có có run lên hay không.
Đức Duy ngồi im trong phòng suy nghĩ.
Năm phút.
Rồi mười phút.
Đức Duy vẫn chưa nhúc nhích, nhưng lòng cậu thì đã động. Không rõ cảm giác ấy là gì, chỉ biết nó khiến cậu đứng dậy, rời khỏi phòng, sau đó đi thẳng đến quầy y tá.
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Cho tôi hỏi//nói khẽ//
#ʏ ᴛᴀ́
#ʏ ᴛᴀ́
Cậu hỏi gì ạ?
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Tôi hỏi...bệnh nhân ở phòng 124.
#ʏ ᴛᴀ́
#ʏ ᴛᴀ́
À, cậu Quang Anh đó hả.
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Đúng đúng.
#ʏ ᴛᴀ́
#ʏ ᴛᴀ́
Cậu ấy bị ung thư não giai đoạn cuối, nhưng cậu ấy lạc quan lắm, cậu ấy nói chuyện rất dễ thương nên ai cũng thích.
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Phòng của anh ấy ở đâu?
#ʏ ᴛᴀ́
#ʏ ᴛᴀ́
Phòng 124 ở cuối dãy tầng một.
Đức Duy gật đầu, sau đó lặng lẽ quay lại phòng mình.
Cậu cầm theo một bộ đồ sạch sẽ, bỏ vào túi rồi đi đến phòng 124 gõ cửa.
Khi Quang Anh mở cửa ra, em khựng lại khi thấy cậu đứng đó, mặt lạnh tanh như thường lệ.
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Tôi thay đồ//nói nhỏ//
Quang Anh bật cười, lùi lại nhường đường cho Đức Duy, miệng khẽ buông.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Nhanh đi, nhưng mà công nhận em dễ dụ thật đó.
Mười lăm phút sau.
Hai bóng người lén rẽ qua lối thoát hiểm tầng trệt. Một người cười, một người cúi đầu, nhưng cả hai đều không nhìn lại.
Nắng cuối ngày vẫn còn hắt qua ô cửa nhỏ, chạm khẽ vào tấm bảng số phòng 231.
_________________
ʙᴀ̉ɴʜ
ʙᴀ̉ɴʜ
Ngủ ngoan
ʙᴀ̉ɴʜ
ʙᴀ̉ɴʜ
iuuuu❤🌹

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play