Người Đau Khổ Nhất Không Phải Là Tụi Mày!...[Chu Tô, Cực Hàng, Hàm Khôn]
chap 3
Tô Tân Hạo _ cậu
Không… ông nói gì…? anh ấy… anh ấy…
Tô Tân Hạo _ cậu
//Bàn tay siết lấy tay bác sĩ//
Tô Tân Hạo _ cậu
Làm ơn… cứu lại anh ấy… tôi xin các người mà…
Tô Tân Hạo _ cậu
Tôi còn chưa nói… tôi tin anh ấy… tôi còn chưa…
Tả Hàng bước đến, không kiềm chế nữa, ôm chặt lấy cậu đang sụp xuống nền lạnh:
Tả Hàng _ em
Tân Hạo, cậu ấy chết rồi…
Tả Hàng _ em
Mày không còn cơ hội gọi tên cậu ấy nữa rồi
Cậu gào lên, như một đứa trẻ:
Tô Tân Hạo _ cậu
Không! Em sai rồi! Em biết tôi sai rồi!
Tô Tân Hạo _ cậu
Trả lại anh ấy cho em đi… làm ơn…
Trương Cực quay người, tay siết chặt đến bật máu
Trương Cực _ anh
Cậu giết cậu ấy rồi, Tân Hạo…
Trương Cực _ anh
Cậu giết bạn tôi rồi…
Căn phòng trống, chỉ có ánh đèn mờ và tiếng kim đồng hồ tích tấc cậu ngồi thu mình trong góc, giống như một cái bóng sống.
Mấy ngày nay, cậu không ăn.
Không ngủ.
Cũng không nói chuyện với ai.
Cửa phòng bị khóa.
Rèm cửa kéo kín.
Không ai vào, cũng không ai biết bên trong có thứ gì đang gào thét.
Tả Hàng _ em
//đứng ngoài, gõ cửa, giọng khàn đặc//Tân Hạo… mở cửa đi
Tả Hàng _ em
Mày phải sống. Mày còn ba mẹ, còn tụi tao…
Bên trong không có tiếng trả lời.
Chỉ có tiếng vỡ của ly thủy tinh rơi xuống sàn.
Tả Hàng _ em
// đập mạnh cửa, gào lên//Đừng có làm chuyện ngu ngốc!!
Tả Hàng _ em
Chí Hâm chết không phải để mày đi theo cậu ấy!!!
Bên trong, Tân Hạo đứng trước gương.
Mắt trũng sâu, làn da xanh xao, trên tay là một vỉ thuốc được đổ hết ra bàn.
Cậu nhìn ảnh hắn.
Ảnh chụp ngày họ mới cưới.
Lúc đó, hắn cười rất hiền.
Còn cậu — ngây ngô, đặt toàn bộ cuộc đời vào tay người mình yêu.
Tô Tân Hạo _ cậu
Em sai rồi…
Tô Tân Hạo _ cậu
Em tin sai người, nghi ngờ người đúng.
Tô Tân Hạo _ cậu
Em trách lầm anh… rồi lại mất anh.
Tô Tân Hạo _ cậu
Nếu có thể… cho em một cơ hội…
Trương Cực đứng dưới sân.
Tả Hàng vừa chạy xuống cầu thang, mặt tái xanh:
Tả Hàng _ em
Nó không chịu mở cửa… tao sợ…
Một lúc sau, anh chậm rãi nói, giọng khản đặc:
Trương Cực _ anh
Tôi không hận cậu ấy.
Trương Cực _ anh
Tân Hạo chỉ là… mất đi thứ mình yêu nhất mà không kịp nhận ra.
Trương Cực _ anh
Tôi hận số phận, vì nó ác quá…
Cậu ngồi trước cửa sổ.
Ngoài trời mưa phùn rả rích.
Cậu nuốt viên thuốc cuối cùng.
Đặt đầu tựa vào tường, nhắm mắt lại.
Tô Tân Hạo _ cậu
Chờ em… được không… Chí Hâm…
Comments