“Người lặng lẽ xoa dịu vết thương cho người khác...
Cũng từng có một thời, đau đến mức không dám mở miệng.”
✧˖° ✧˖° ✧˖°
Ba ngày sau
Mưa
Không to, không gắt, chỉ là một cơn mưa đầu mùa nhẹ tênh như chạm vào da rồi tan ra ngay tức khắc. Dương đội mũ, bước vào con ngõ quen thuộc. Con mèo đen hôm nay nằm ngủ trên ghế đệm, nghe tiếng bước chân cũng chỉ lười biếng mở mắt nhìn một cái rồi lại quay đi
Lean đang lau bàn. Vẫn là chiếc hoodie xám rộng thùng thình, quần short, tóc buộc thấp, không trang điểm
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Em biết anh sẽ quay lại
Cô cười nhẹ
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Mấy người buồn lần đầu đến đây, ai rồi cũng quay lại
Dương bật cười, một tiếng cười thật, đầu tiên sau nhiều ngày. Nhưng lần này anh không ngồi thở dài hay nhìn vào khoảng trống
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Hôm nay tôi không đến để than
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Tôi muốn hỏi cô một chuyện
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Tại sao lại làm nghề này? Không sản phẩm, không spotlight, không danh tiếng
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Cô không sợ thiệt à?
Lean không trả lời ngay. Cô rót trà, đưa ly cho Dương như mọi khi
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Thiệt
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Nhưng tôi vui
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Tôi vui vì mình chữa lành được cho người khác
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Đôi khi, chữa lành cho người khác cũng là cách chữa lành cho chính mình
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Ít nhất… tôi cảm thấy mình vẫn có ý nghĩa khi sống trên đời này
Dương im lặng. Lean vẫn đang nhìn xuống ly trà trong tay, ánh mắt phản chiếu ánh đèn vàng dịu
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Ngày bé, tôi chẳng thiếu gì ngoài tình thương
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Ba mẹ tôi giàu. Rất giàu. Nhưng bận. Rất bận.
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Tôi sống với vệ sĩ, người làm, quản gia. Đồ chơi xịn, trường quốc tế, du lịch 5 sao - thứ gì cũng có
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Chỉ không ai hỏi tôi hôm nay thế nào. Có mệt không. Vui không. Có khóc không
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Tôi bảo muốn học nhạc, họ chuyển khoản liền
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Tôi bảo muốn làm producer, họ gật đầu - miễn là tôi không làm họ mất mặt
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Nhưng tiếc là, tiền không đắp nổi mấy vết trống trong lòng của đứa trẻ
Cô dừng một chút, nhìn tấm ảnh polaroid gần nhất trên tường. Một rapper đang ôm cô, nhưng nụ cười có chút méo mó
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Tôi từng nghĩ mình không có khả năng yêu ai. Không cảm được ai
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Nhưng rồi tôi gặp những người… giống tôi
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Cậu nghệ sĩ bị công ty vắt kiệt. Cô ca sĩ bị bạo lực mạng... hay những người cũng gặp tình trạng tương tự
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Họ đến đây, giống như anh, ngồi yên, rồi kể
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Tôi không làm gì nhiều. Chỉ lắng nghe, và làm nhạc cùng họ
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Rồi họ quay lại. Gửi ảnh. Gửi lời cảm ơn
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Và tôi nhận ra, hoá ra mình không vô dụng như mình từng nghĩ
Dương ngẩng nhìn cô - người con gái nhỏ nhắn đang kể chuyện mình như thể đang kể một bài hát cũ, không chút bi lụy, chỉ đơn giản là “đã từng như vậy”
Anh không nói gì thêm. Lean cũng không cần thêm câu hỏi
Phòng thu lại rơi vào yên tĩnh, ngoài kia mưa vẫn rơi
✧˖° ✧˖° ✧˖°
"Người luôn mỉm cười là người đã học cách ôm lấy nỗi buồn của chính mình."
Comments
Diếp Cá Cà Chua
sao tác giả có mấy câu truyền cảm quá vậy, omg soft🥹💗
2025-08-05
1