[All X Mặc Nhiên] Mèo Nhỏ Có Bệnh Tâm Thần

[All X Mặc Nhiên] Mèo Nhỏ Có Bệnh Tâm Thần

Thần Kinh và Thần Hộ Mệnh

Mặt đất nứt ra dưới gót chân Mặc Nhiên, máu loang đỏ đến tận mép giày. Xác một con quỷ dị co quắp trong đau đớn, thân thể bị xé toạc như giấy vụn. Nó chưa chết, nhưng có lẽ, nó đã muốn chết từ khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của cậu.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
"Đừng run nữa. Mày là quỷ, mà run cái gì?"
Giọng cậu ngọt như nhạc cổ cũ, vang lên giữa khung cảnh điêu tàn. Đôi mắt Mặc Nhiên ánh lên một tia sáng mơ hồ, không rõ là hưng phấn hay điên dại.
Từ phía xa, Thanh Đạo bước đến. Hắn thân mặc đường trang, tóc trắng xám xoã dài, ánh mắt lạnh đến đông cả không khí. Mọi người trong đội thu dọn xác quỷ đều né hắn ba bước – không phải vì sợ, mà vì biết điều. Ai cũng biết, Trương Thanh Đạo không thích bị làm phiền, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy Mặc Nhiên đang "vui vẻ".
Hắn bước qua vũng máu, dừng lại bên cạnh cậu thiếu niên đang ngồi xổm cạnh xác quỷ.
Trương Thanh Đạo
Trương Thanh Đạo
"Mặc Nhiên."
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
"Ừa?"
Trương Thanh Đạo
Trương Thanh Đạo
"Cậu lại không dùng dị năng mà xé xác nó bằng tay à?"
Mặc Nhiên ngẩng đầu lên, dính máu bên má, tóc rối như sợi tơ vò. Cậu cười hì hì, ngón tay vẫn cắm trong tim con quỷ đang hấp hối.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
"Tôi chỉ muốn nghe nó hét lên một lần nữa. Lần trước còn chưa kịp nghe gì, đã nổ tung rồi."
Trương Thanh Đạo thở dài rất nhẹ, cúi xuống, rút khăn từ túi áo, lau má cho cậu, từng động tác nhẹ như cánh ve.
Trương Thanh Đạo
Trương Thanh Đạo
"Muốn nghe, lần sau nói tôi. Tôi giữ mạng nó cho cậu chơi thêm."
Mặc Nhiên ngẩn ra một giây. Rồi lại cười. Một nụ cười kỳ quái mà Trương Thanh Đạo chưa từng sợ – chỉ thấy thật đáng yêu.
---------------
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
"Anh... có sợ tôi không?"
Giữa căn phòng tối, tiếng hỏi như xé tan mọi im lặng. Mặc Nhiên ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên gương mặt cậu – gương mặt có lúc như thiên sứ, có lúc như quỷ thần.
Trương Thanh Đạo đứng sau lưng, đặt tay lên vai cậu.
Trương Thanh Đạo
Trương Thanh Đạo
"Cậu là người duy nhất trên đời mà tôi không sợ."
Cậu nhíu mày trước câu nói của hắn, đồng tử vi vi co lại như muốn tìm ra một tia bất thường.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
"Vì anh mạnh hơn tôi?"
Trương Thanh Đạo
Trương Thanh Đạo
"Vì tôi yêu em."
Câu trả lời nhẹ như gió, nhưng đập mạnh vào lồng ngực Mặc Nhiên. Cậu sững người, đôi mắt vốn điên dại bỗng ướt nhẹ như vừa mơ thấy một giấc mộng đã mất.
---------------
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
“Anh biết không…”
Giọng nói khe khẽ vang lên trong không gian ngột ngạt của căn phòng tạm chiến. Mùi máu còn chưa tan, tiếng còi báo động còn vang vọng từ tầng trên. Nhưng Trương Thanh Đạo chỉ ngồi đó, tựa lưng vào tường, mắt khép hờ như đang cố nghe một bản nhạc chết chóc nào đó.
Một cái bóng tiến lại gần.
Mặc Nhiên.
Áo khoác cậu dính máu loang lổ, mặt không rõ là máu kẻ thù hay máu chính mình. Cậu ngồi xuống bên cạnh hắn, đầu nghiêng sang, mắt mở to, nụ cười nhạt khẽ cong như cánh dao găm.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
“Anh có biết không,”
– cậu nhắc lại, lần này gần hơn – thì thầm sát bên tai hắn –
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
"Tôi thích anh"
Trương Thanh Đạo không động đậy. Hắn mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của cậu – nơi mà thứ ánh sáng duy nhất có thể là điên rồ.
Trương Thanh Đạo
Trương Thanh Đạo
“…Thích đến mức nào?”
Mặc Nhiên chớp mắt. Rồi cười.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
“Thích đến mức muốn đòi mạng anh.”
Nói xong, cậu áp lòng bàn tay dính máu lên ngực trái hắn. Nơi tim đập.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
“Muốn lấy thứ ấm áp vẫn đang đập trong lồng ngực anh ra. Để xem bên trong có yêu tôi không.”
Trương Thanh Đạo không né tránh. Hắn nhìn cậu, lâu đến mức như xuyên qua cả lớp mặt nạ nứt vỡ kia.
Cuối cùng, hắn đưa tay lên, nắm lấy cổ tay cậu, áp chặt tay cậu vào ngực mình hơn.
Trương Thanh Đạo
Trương Thanh Đạo
“Vậy lấy đi. Nhưng em phải ở lại. Em lấy tim tôi, đổi lại tôi muốn lấy mạng em.”
Mặc Nhiên chợt im lặng. Một thoáng, mắt cậu ướt.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
“Anh không sợ em sao?”
Trương Thanh Đạo
Trương Thanh Đạo
“Anh đã bảo rồi,”
Trương Thanh Đạo ghé sát, hơi thở gần kề bên vành tai cậu.
Trương Thanh Đạo
Trương Thanh Đạo
“Anh là kẻ duy nhất trên đời này không sợ em. Mà yêu em thì đúng hơn.”
Một nhịp im lặng.
Rồi Mặc Nhiên bật cười, cười đến run cả vai.
Không rõ là cười vì xúc động, hay vì hắn cũng điên như cậu.
---------------
*Phân đoạn đặc biệt*
Một khu xử lý quỷ dị nằm sâu trong lòng Địa Tầng, được bảo vệ bằng ba lớp kết giới và hai tầng kim loại siêu dẫn. Nơi đây giam giữ Loạn Hồn, một cá thể quỷ dị “Không thể nuốt trọn”, với dị năng thao túng ký ức con người và khiến cả hệ thống kiểm soát phải khóa chặt 24/7.
Và giờ nó đang la hét. Không phải vì đau đớn.
Mà vì sợ.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
“Nó khóc rồi,”
Mặc Nhiên cúi đầu nhìn con quỷ dị co rúm trong góc buồng giam.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
“Thật ra nó có thể giả khóc, nhưng tôi có thể nghe ra. Nó đang sợ thật.”
Cậu ngồi xổm, tay nghịch con dao nhỏ rút từ tay áo – thứ vũ khí đã cắt gọn cổ không ít quỷ dị, lẫn con người. Quỷ dị trước mặt, sinh vật có thể điều khiển suy nghĩ và làm người ta phát điên, đang run bần bật như một con chó ướt mưa
Phía sau cậu, Trương Thanh Đạo dựa lưng vào tường, khoanh tay, ánh mắt lãnh đạm quét qua căn phòng. Mấy tên quỷ linh nhân đứng ngoài hành lang nhìn vào mà không dám thở mạnh.
Bọn họ từng nghĩ Mặc Nhiên bị điên. Giờ họ biết, thứ thật sự đáng sợ là việc có một người điên được một kẻ mạnh nhất bao che.
Mặc Nhiên đứng dậy, con dao nhỏ lấp lánh trong ánh đèn mờ. Cậu nghiêng đầu nhìn Trương Thanh Đạo.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
“Anh, tôi có thể giết nó không?”
Trương Thanh Đạo không trả lời ngay. Hắn bước lại, kéo áo khoác trùm kín đầu cậu, rồi nhẹ nhàng lau một vệt máu khô trên môi cậu – vết máu của một con người, không phải quỷ.
Trương Thanh Đạo
Trương Thanh Đạo
“Không cần lý do?”
Trương Thanh Đạo hỏi, giọng không mang chút cảm xúc.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
“Vì tôi muốn giết nó.”
Cậu cười, ánh mắt như hồ nước phản chiếu một vầng trăng méo mó.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
"Lí do như vậy với anh đã được chưa?"
Trương Thanh Đạo gật đầu.
Trương Thanh Đạo
Trương Thanh Đạo
“Được. Cậu muốn, thì giết. Tôi sẽ xử lý giấy tờ.”
Một giờ sau
Căn phòng trống rỗng, chỉ còn vết máu đọng thành từng chấm đen nhỏ.
Mặc Nhiên ngồi bên góc bàn, tay vấy máu, ánh mắt như mộng như mê. Trương Thanh Đạo khoác áo lên cho cậu, dìu cậu ra ngoài. Mấy tên gác ngục đều cúi đầu – không ai dám hỏi, không ai dám phản ứng.
Trương Thanh Đạo
Trương Thanh Đạo
"Em không cần bình thường, Mặc Nhiên,”
Trương Thanh Đạo nói khi họ bước qua hành lang lạnh ngắt.
Trương Thanh Đạo
Trương Thanh Đạo
“Thế giới này đủ dơ để nuốt em. Cứ để em quậy loạn lên đi, những thứ còn lại... để anh.”
Hot

Comments

sinh vật trái đất

sinh vật trái đất

cách người điên tỏ tình với người điên đây sao

2025-07-11

2

sinh vật trái đất

sinh vật trái đất

người điên hết cả mà

2025-07-11

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play