[Jsolnicky] Trùng Sinh Yêu Anh..
cơm??
Nguyễn Thái Sơn
Sao cậu nhìn tôi hoài vậy.. // đỏ tai //
Trần Phong Hào
Tôi thích 🥰
Trong giờ học Toán, tôi không biết mình bị gì. Mắt nhìn lên bảng nhưng đầu cứ liếc sang người ngồi cạnh. Thái Sơn vẫn chăm chú giải bài, bút chạy đều trên vở như không hề hay biết tôi đang tìm cách... phá rối.
Tôi lấy cây thước của cậu, đo đại lên tay mình rồi vờ thở dài:
> “Coi nè, tay tớ ngắn ghê…”
Cậu liếc nhìn, không nói gì, chỉ khẽ nhướng mày rồi quay lại bài vở.
Một lát sau, tôi nghiêng người sang gần hơn, giọng nhỏ:
> “Cái phần này là sao á Thái Sơn, giải giúp tớ được không?”
Cậu không thở dài, không cáu, cũng không hỏi lại kiểu “chứ nãy giờ cậu làm gì?”
Chỉ đơn giản là kéo vở tôi lại, chì nhẹ cây bút lên dòng đề:
> “Tới đây nè. Cậu đang làm sai hướng rồi.”
Mười phút sau, tôi lại chọc đầu bút vào khuỷu tay cậu:
Trần Phong Hào
ê nè cậu thấy tôi phiền không?
Tôi hơi chột dạ. Đang định rút lại thì cậu quay sang, ánh mắt dịu dàng đến kỳ lạ:
Nguyễn Thái Sơn
Có nhưng tôi thích sự phiền ấy...
Tôi ngẩn người. Mặt hơi nóng lên. Không biết do đèn lớp, do tim đập nhanh… hay vì tôi vừa nghe thấy điều gì đó khiến mình không thể ngồi yên như cũ.
Chúng tôi tiếp tục ngồi học. Tôi không phá nữa, nhưng cũng chẳng tập trung nổi.
Vì giờ đây, từng cái liếc mắt của cậu, từng câu trả lời nhỏ nhẹ ấy… đều khiến tôi thấy lưng mình nóng bừng
Lưu Phong Nam
Phong Hào tôi đói rồi// gác chân lên bàn//
Lai Châu Thư
ở đợ còn không biết ngoan ngoãn nghe lời// cau mày//
Huỳnh Ngọc My
Phong Hào dù gì anh Nam cũng cho cậu ở ké giờ anh ấy đói rồi cậu trả ơn đi..
Lưu Phong Nam
nay tai cậu điếc à//nạt//
Nguyễn Thái Sơn
Sao chúng mày phiền thế? Nó không đi thì làm sao// cau mày//
Lưu Phong Nam
Này Phong Hào chẳng phải cậu cũng biết tôi ghét nó à hay cậu nghĩ tôi sẽ ghen khi dùng nó để thay thế tôi// chỉ vào Thái Sơn//
Trần Phong Hào
mua là được chứ gì..
Sau 5p tôi chạy lên trên tay cầm hộp cơm
Trần Phong Hào
// đưa cho hắn// ăn dọng gì ăn đi!
Tôi đem hộp cơm lên, thả cái bộp lên bàn hắn, giọng dửng dưng:
> “Cơm nè. Cay như cậu thích. Có nước nữa, khỏi khát.”
Phong Nam mở nắp ra, nhíu mày ngay:
> “Sao nhiều nước vậy? Tôi ăn kiểu này sao được?”
Tôi khoanh tay, cười nhẹ:
> “Ủa, cậu nói ‘cay nhiều chút’ chứ đâu nói không có nước đâu.”
“Tôi…” – Hắn nghẹn, rồi lườm tôi. “Cậu cố ý đúng không?”
“Tôi rảnh lắm á.” – Tôi đảo mắt, về chỗ ngồi, để mặc hắn chiến đấu với hộp cơm lầy lội.
Thái Sơn ở bàn bên nhìn tôi, khẽ bật cười.
Còn tôi thì nhai bánh, tự nhủ: lần sau mà còn sai nữa, tôi mua hộp cơm chay có ruốc thôi cho biết mặt. 😌
Thật sự là mấy chap đầu lời thoại NV rất ít thông cảm cho tui..
Comments