Giường mochi và Trương Cứt.

NovelToon
HACMTCMH (NGUỒN: PINTEREST)
Lâm Thư
Lâm Thư
(Hic ước gì hồi đó mình cũng có ngôi nhà này, sống sung sướng) /Nhìn căn nhà chằm chằm/
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Quản gia, cậu sao vậy?
Lâm Thư
Lâm Thư
Không sao. Cảm ơn tam thiếu gia đã quan tâm. (Không, nghĩ kĩ lại rồi. Có ngôi nhà này thì tết đến dọn ẻ luôn)
Hồ Tự Ninh (Nhị thiếu gia)
Hồ Tự Ninh (Nhị thiếu gia)
Vào thôi, còn đứng đực đó ra nữa. /Đi từ bãi đỗ xe ra/
Cả ba thiếu gia đều vào nhà trước, còn cậu - một quản gia què đang chống cặp nạng cà nhắc bước vào.
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
/Quay đầu lại nhìn/
Lâm Thư
Lâm Thư
(Nhìn cái gì, còn không mau dìu trẫm vào!? Mà nghĩ vậy thôi chứ chắc không lại đỡ mình vào đâu) /Đi cà nhắc/ (Mỏi chân vãi)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
/Dừng lại nhìn cậu/ *Mau cầu xin mình giúp đỡ đi*
Lâm Thư
Lâm Thư
/Dừng lại/ (Gì đây? Khinh thường mình đi chậm hả ta?)
Lâm Thư
Lâm Thư
(Không, thái độ này không phải khinh thường, là đang mong chờ?)
Hai người kia vốn đã vào nhà từ lâu rồi, đột nhiên nghe được suy nghĩ của cậu thì lại lú đầu ra cửa, nhìn nhìn đại thiếu gia và cậu với tâm thế hóng chuyện.
Lâm Thư
Lâm Thư
Đại thiếu gia ơi?
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Nói.
Lâm Thư
Lâm Thư
Ngài đỡ tôi vào nhà với? /Dè dặt/
Đại thiếu gia trong lòng âm thầm nở nụ cười của kẻ chiến thắng, hắn nhanh chóng đi lại chỗ cậu, giật lấy cây nạn của cậu rồi vòng tay qua eo cậu.
Lâm Thư
Lâm Thư
(Mình có nền quàng tay qua vai đại thiếu gia không ta?)
Lâm Thư
Lâm Thư
Éc! /Kinh ngạc/
Đột nhiên hắn dùng một chân gạc chân cậu, cậu theo chiều ngã về phía trước, hắn liền nhấc cậu lên, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chưa tới 3 giây nữa.
NovelToon
[T/g: là kiểu như vậy. Tôi kiếm hình rất lâu nhưng lại không có nên đành tự vẽ, nhìn ra được hay không chắc là phải nhờ vào sự sáng tạo của các bạn rồi chứ tôi quỳ lạy trước tài năng vẽ của mình và nói "Mày mau rèn giũa khả năng vẽ lại đi chứ nó xấu vcl ra"]
Lâm Thư
Lâm Thư
(Sao mà khỏe quá vậy!? Éc éc éc nhục chết mất!)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
/Vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi vào nhà/
Vừa vào là đã thấy Tự Ninh và Tự Lam đang ngồi ở ghế sô pha hóng chuyện.
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Anh hai khỏe thật nha.
Hồ Tự Ninh (Nhị thiếu gia)
Hồ Tự Ninh (Nhị thiếu gia)
/Giơ ngón like lên/
Lâm Thư
Lâm Thư
/Cúi mặt xuống/ (Tui là ai? Đây là đâu? Có hố không? Tui muốn đội quần nhảy xuống hố chứ nhục quá rồi!)
Ba thiếu gia
Ba thiếu gia
/Cố gắng nhịn cười/
Lâm Thư
Lâm Thư
Cảm ơn đại thiếu gia, tôi tự lên phòng được rồi.
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Phiền, tôi đem cậu lên luôn.
Lâm Thư
Lâm Thư
Cảm ơn đại thiếu gia. (Nhưng mà được bế như này cũng sướng, đỡ phải đi lên lầu, hí hí)
Ba thiếu gia
Ba thiếu gia
... /Bất lực/
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Anh ba, hay là anh cũng bế em giống quản gia đi?
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Em lười đi lắm.
Hồ Tự Ninh (Nhị thiếu gia)
Hồ Tự Ninh (Nhị thiếu gia)
Mày nín.
Hồ Tự Ninh (Nhị thiếu gia)
Hồ Tự Ninh (Nhị thiếu gia)
Nào em 20kg đi rồi anh bế em.
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Vậy anh cho em thuốc teo nhỏ đi rồi em giảm xuống còn 20kg cho.
Hồ Tự Ninh (Nhị thiếu gia)
Hồ Tự Ninh (Nhị thiếu gia)
Chim cút.
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Hứ, anh không thương em gì cả. /Giận dỗi xem ti vi/
Lên đến phòng của cậu, cậu phải choáng ngợp không thôi.
Căn phòng tuy nhỏ nhưng lại rất ấm cúng, cửa sổ được mở ra thoáng đãng khiến cho căn phòng không quá nóng và ngột ngạt.
Lâm Thư
Lâm Thư
(Phòng mình đây sao? Xịn quá dọ? Làm quản gia có khác, chắc tổng tài còn xịn hơn nữa. Mình chết thêm lần nữa thì có xuyên vào tổng tai không ta?)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
/Đặt cậu xuống giường/ Đừng nghĩ lung tung nữa, nạng của cậu đây. Cần gì cứ kêu người hầu như bình thường đi.
Lâm Thư
Lâm Thư
Vâng ạ. /Nhìn đại thiếu gia để cặp nạng bên cạnh thành giường/
Lâm Thư
Lâm Thư
Cảm ơn đại thiếu gia.
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
/Rời khỏi phòng/
Lâm Thư
Lâm Thư
/Ngã lưng xuống giường/
Lâm Thư
Lâm Thư
/Lăn qua lăn lại/ Ui, nệm êm quá, cục mochi!
Lâm Thư
Lâm Thư
Tao quyết định rồi, nệm à, từ nay mày tên là mochi! /Lăn qua lăn lại một cách thích thú/
Đến tối.
Ba thiếu gia đều đang tụ tập ở phòng khách, một người xem kịch bản hai người xem giấy tờ công việc.
"Cạch. Cộp . Cạch. Cộp."
Ba thiếu gia
Ba thiếu gia
/Nhìn lên/
Tiếng dần nhanh hơn:"Cạch cộp cạch cộp cạch cộp."
Cậu đanh đi xuống cầu thang. Mới đầu còn chưa quen xài nạng, nhưng sau khi thích ứng vài lần thì liền quen.
Lâm Thư
Lâm Thư
/Đi nhanh/ (Hí hí, chơi cái này cũng vui ghê á)
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Quản gia, cái nạng đó chơi vui lắm sao?
Lâm Thư
Lâm Thư
Ừm, vui lắm. Ngài chơi thử không?
Lâm Thư
Lâm Thư
/Đi đến chỗ tam thiếu gia/
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Tôi cũng muốn chơi thử! /Đặt quyển kịch bản xuống/
Lâm Thư
Lâm Thư
/Dùng tay chống lên ghế, đưa cặp nạng cho tam thiếu gia/ Ngài nhớ cẩn thận nha, chơi vui nhất là ở cầu thang á.
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Ngồi xuống ghế đi.
Lâm Thư
Lâm Thư
Vâng ạ. /Nhanh nhảu ngồi xuống ghế/ (Đứng bằng một chân sắp què luôn rồi, may là được ngồi xuống ghế)
"Cạch. Cộp. Cạch. Cộp"
Tự Lam bắt đầu thử trò vui mới mà cậu vừa mới tìm ra.
"Cạch cộp cạch cộp cạch cộp"
Lâm Thư
Lâm Thư
Tam thiếu gia, ngài thấy vui lắm đúng không?
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Há, vui thiệt nha!
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Hai anh thử không?
Hồ Tự Ninh (Nhị thiếu gia)
Hồ Tự Ninh (Nhị thiếu gia)
Không. *Nghĩ sao đi kêu mình lấy cặp nạng của thằng què vậy trời*
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Không, anh bận rồi.
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Em cũng đừng chơi nữa, nguy hiểm lắm.
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Chẳng phái tuần sau còn có bộ phim cần quay sao?
Lâm Thư
Lâm Thư
(Bộ phim cần quay?)
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
? /Ngơ ngác/
Lâm Thư
Lâm Thư
(Mình nhớ ra rồi! Tam thiếu gia đi quay phim không may gặp tai nạn khiến cho hai chân bị què mất một năm)
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
/Ngạc nhiên/
Tam thiếu gia nhanh chóng dùng cặp nạng của cậu chống chạy về phía cậu, sau đó ngồi xuống cạnh cậu.
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
/Cau mày/
Hồ Tự Ninh (Nhị thiếu gia)
Hồ Tự Ninh (Nhị thiếu gia)
/Vờ xem giấy tờ nhưng lắng tai nghe/
Lâm Thư
Lâm Thư
(Mà cái người gây ra tai nạn đó là do một tay đối thủ cạnh tranh của tam thiếu gia gây nên, hình như là Trương thiếu gia của nhà họ Trương thì phải)
Lâm Thư
Lâm Thư
(Trương gì ta? Trương... Trương... Trương Cứt?)
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Phụt! /Cười/
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
*Trương Cứt là ai?*
Hồ Tự Ninh (Nhị thiếu gia)
Hồ Tự Ninh (Nhị thiếu gia)
*Là Trương Phước hả ta?*
Lâm Thư
Lâm Thư
(Tên gì bốc mùi thế này?)
Lâm Thư
Lâm Thư
(Mà khoan) /Nhìn tam thiếu gia/ Thiếu gia, sao ngài cười vậy?
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Tôi nhớ đến một tình tiết trong kịch bản sắp tới nên thấy hơi mắc cười thôi.
Lâm Thư
Lâm Thư
Ồ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play