Tiếng Lòng Của Quản Gia Quản Luôn Cả Nhà Họ Hồ
Chương 1: Xuyên thư
Lâm Thư, một sinh viên năm cuối đại học ngành thời trang, cậu hoàn hảo về mọi mặt, từ ăn mặc thời thượng đến bất chấp vì đồ ăn hay tiền.
Nhưng, có một khuyết điểm lớn nhất đó là cậu chẳng có một mối tình nào cả.
Quên mất, cậu cũng rất giỏi trong việc nói bậy nữa.
Lâm Thư
Mé, đây là cái bộ truyện tổng tài mất não nhất mà mình từng đọc! /Quăng cuốn truyện lên bàn/
Lâm Thư
Trời ơi ta nói nó mất não gì đâu luôn á, hai nhân vật chính yêu xong lại chia tay vì ba cái lý do xàm như mấy bãi màu nâu ngoài đường cạnh chuồng chó!
Lâm Thư
Nào là: Híc, anh dám không chịu nghe em chọn trái lê này ư? Em ảm thấy chúng ta không hợp nhau, tụi mình chia tay đi!
Lâm Thư
Chưa kể tình tiết phi logic, mới lập công ty mà chưa qua hết một tuần là đã đứng top 2 thế giới.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ kêu lên, cậu mặt mày khó chịu hầm hầm lấy điện thoại bắt máy.
Nhân vật phụ
Chào anh, em là sinh viên năm nhất đại học ngành thời trang đây.
Lâm Thư
Ồ? Gọi tôi có chuyện gì sao?
Nhân vật phụ
Em muốn anh dự buổi tiệc chào mừng tân sinh viên ạ.
Nhân vật phụ
Bây giờ đi luôn được không ạ?
Lâm Thư
*Chậc, chắc là kêu mình vô cho đủ người rồi* Ừm, được. Anh đến ngay đây.
Lâm Thư
/Nhanh chóng cúp máy/ Mặc dù là vậy, nhưng lâu lâu ra ngoài ăn một bữa cũng được, cũng có thể nói chuyện.
Thế là cậu lật đật dậy chuẩn bị mọi thứ để đi dự tiệc mừng tân sinh viên.
Lâm Thư
/Vừa huýt sáo vừa đi/
Vài thanh sắt rơi từ trên trời xuống, trúng ngay cậu.
Những thanh sắt đó là ở công trình kế bên, nhưng chẳng hiểu là do lỗi kĩ thuật hay gì mà dây buộc lại bị đứt, rơi trúng đầu cậu.
Cuộc đời chấm muối từ đây, mục tiêu kiếm người yêu bây giờ đang lấy khăn trắng vẫy qua vẫy lại chào tạm biệt cậu.
Đối diện với tầm mắt cậu là trần nhà trắng phau, mùi khử trùng sộc vào thẳng mũi cậu.
Lâm Thư
(Mùi khử trùng này không lẽ là đang ở bệnh viện sao?)
Lâm Thư
(Ai đưa mình vô vậy ta?)
Bên cạnh đầu giường cậu là cây truyền nước biển, ống truyền nối thẳng vào mu bàn tay nhỏ nhắn của cậu.
Trên người mặc bộ quần áo bệnh nhân, phòng bệnh nhỏ nhưng cũng vừa đủ cho sinh hoạt, chắc là phòng đơn.
Lâm Thư
(Hình như người mình nhỏ lại thì phải?)
Lâm Thư
(Đập cái thân xong là bị teo lại như trong nhân vật anime kia rồi?)
Lâm Thư
(Ai vậy ta? Không lẽ là người đưa mình vào viện?)
Lâm Thư
(Úi, vậy là ân nhân rồi, phải cho vào!)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Quản gia Lâm, cậu ổn chưa? /Bước vào phòng/
Lâm Thư
(Úi! Người này đẹp trai ghê--- Mà khoan! Quản gia Lâm là cái méo gì?!) /Ngạc nhiên/
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
/Cau mày/ Quản gia Lâm, cậu đang nói hàm hồ gì vậy?
Lâm Thư
Tôi có nói gì nãy giờ đâu ạ?
Lâm Thư
(Tên này đẹp trai mà lạ, rõ ràng nãy giờ mình có nói gì đâu?)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Đó, cậu lại n--- /Khựng lại/
Lâm Thư
Anh định nói gì vậy?
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
/Suy nghĩ một lúc/ Không, không có gì.
Lâm Thư
Ò. (Nhìn tên đẹp trai này quen lắm!)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
/Ho nhẹ/ Chú ý ngôn từ.
Lâm Thư
(Chú ý ngôn từ... Quản gia Lâm... Nhưng mình đâu phải là quản gia đâu?)
Lâm Thư
(Trước mắt cứ đáp lại cho qua rồi từ từ hiểu thêm đã) Vâng ạ.
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
/Cau mày nhìn cậu/ Quản gia Lâm, cậu còn nhớ gì không đấy?
Lâm Thư
Sao tự dưng lại hỏi tôi như vậy? (Nhìn têm này trông đẹp trai lại giàu, chắc là thiếu gia hay gì đó đại loại như vậy đi?)
Lâm Thư
Chắc là do tôi vừa mới tỉnh lại nên vẫn còn hơi ngu ngơ, mong ngài thông cảm.
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Ừm.
Lâm Thư
(Hừm hừm, nhìn tên đẹp trai này quen lắm, mình gặp người giống vậy ở đâu rồi ta?) /Im lặng nhìn/
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Để tôi gọt táo cho cậu.
Lâm Thư
Vâng ạ, vậy thì làm phiền ngài rồi.
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
/Ngồi xuống gọt táo/
Lâm Thư
(Mình nhớ rồi! Tên này giống y chang như phản diện mà mình từng đọc luôn. Mà không lẽ tên thiếu gia này khoái phản diện trong cuốn mất não đó quá nên mới cosplay?)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
/Khựng lại/
Lâm Thư
(Mặc dù mình cũng khoái tên phản diện đó, đẹp trai, giàu có và đặc biệt là sáu múi! Nhưng mà chết hơi thảm)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
*Ồn quá, tên này cứ lải nhải miết...*
Đột nhiên cửa phòng mở, cả hai không hẹn cùng nhau ngó ra hướng cửa.
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Quản gia Lâm!!
Lâm Thư
(Mình có phải là quản gia đâu mà suốt ngày kêu quản gia Lâm quản gia Lâm!)
Lâm Thư
(Bực hết cả mình hà!)
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
/Khựng lại, sốc/ Quản gia Lâm nói chuyện không---
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
/Ho nhẹ/
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Anh hai?
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
Đi ra đây với anh đi. /Đứng dậy kéo Tự Lam rời đi/
Lâm Thư
Mấu người này bị sao á. /Bóc một miếng táo ăn/
Lâm Thư
/Hai mắt sáng lên/ Đù mé, táo ngon vậy!?
Một lát sau, hai người vô lại phòng. Sẽ không có gì đáng nói nếu phía sau hai người lại có thêm một người.
Lâm Thư
(Gì mà đi hai về ba vậy chèn?)
Lâm Thư
(Nhìn vậy mà giống mấy đứa tình nhân hẹn ra khách sạn đi hai về ba ghê á)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
/Đi về chỗ ngồi tiếp tục gọt hoa quả/
Lâm Thư
(Lần này gọt lê hả? Không biết lê có ngọt như táo không ta?)
Hồ Tự Ninh (Nhị thiếu gia)
Hồ Tự Uyên, em không đi chạy show sao?
Hồ Tự Lam (Tam thiếu gia)
Hôm nay em rảnh, sẵn tiện qua chăm Lâm quản gia cũng được.
Lâm Thư
(Hồ Tự Lam? Nghe tên quen quen kết hợp với ngoại hình quen quen...)
Lâm Thư
(Đù mé đù mé đù mé!!)
Ba thiếu gia
/Mong chờ/ *Cuối cùng cũng nhớ ra tụi mình là ai rồi!*
Lâm Thư
(Chẳng phải là ba thiếu gia trong truyện tổng tài mất não kia sao?)
Lâm Thư
(Bọn họ cứ gọi mình là quản gia... Vậy mình xuyên vào cái vai quản gia quèn này rồi?)
Lâm Thư
(Không, cũng không quèn lắm. Mình chỉ cần làm việc đợi tới khi nào Hồ gia phá sản thì gom tiền lương rời đi thôi)
Hồ Tự Uyên (Đại thiếu gia)
*Chẳng phải công ty đang phát triển tốt lắm sao?*
Comments
Con báo thất thường
*cảm
cái lí do chia tay vô lí nhất mà tui từng biết:)))
2025-07-09
1
Chuột
hóng =))
2025-07-09
2