[Lichaeng] Một Đời Dịu Dàng Vì Nàng
Chap 3
Thái giám dẫn đường, Lệ Sa theo bước quận chúa rời khỏi điện lớn.
Cung nhân đều cúi người hành lễ, chỉ có nàng là cứ đảo mắt nhìn ngang ngó dọc, như thể đây là buổi du sơn ngoạn thủy.
Lạp Lệ Sa - Cô
Chỗ này rộng thật đấy
Lạp Lệ Sa - Cô
Ta mà sống ở đây chắc lạc đường mỗi ngày
Nàng đi phía trước, nghe vậy liền nói nhỏ.
Phác Thái Anh - Nàng
Quen rồi sẽ nhớ
Lệ Sa sải bước lên ngang với nàng, cười nhạt.
Lạp Lệ Sa - Cô
Ta thì nhớ đường giỏi lắm. Nhưng nhớ người thì chưa chắc.
Nàng dừng chân, quay đầu nhìn Cô một chút.
Phác Thái Anh - Nàng
*nhẹ giọng* Thật ra
Phác Thái Anh - Nàng
Không phải ai đáng nhớ cũng nên nhớ
Câu nói ấy khiến Cô sững người. Cô không nói thêm gì, chỉ nhìn theo Nàng, thấy đôi mắt kia không lạnh, chỉ là đã quen giữ im lặng.
Tử Ngân Các nằm phía tây của hoàng cung, cách biệt những nơi ồn ào. Đây là nơi nghỉ ngơi của quận chúa Phác Thái Anh, cũng là chốn nàng thường tìm đến mỗi khi cần yên tĩnh.
Cung nữ đẩy cửa, hai người bước vào.
Trong phòng thoang thoảng mùi trầm hương. Rèm lụa phất nhẹ, bình hoa sứ đặt nơi bàn trà, cánh hoa cúc vàng đã nở rộ.
Nàng ngồi xuống trước, nhẹ nhàng đưa tay rót trà.
Cô thì không vội. Đi một vòng quanh phòng, tay chạm nhẹ vào chiếc giá sách, mắt nhìn lên kệ treo đầy thư họa.
Lạp Lệ Sa - Cô
Thư pháp này… nét cứng nhưng có tình... là của quận chúa sao?
Phác Thái Anh - Nàng
*gật đầu* Chỉ là luyện tay
Lạp Lệ Sa - Cô
Người khác luyện để đẹp, còn nàng… hình như luyện để buông
Nàng khựng tay rót. Câu nói ấy, không phải thứ một người vừa gặp đã nhìn ra được.
Cô chống cằm, nghiêng đầu hỏi tiếp.
Lạp Lệ Sa - Cô
Quận chúa sống trong cung thế này, có từng muốn rời đi không?
Nàng nhìn Cô, ánh mắt dịu lại.
Phác Thái Anh - Nàng
Có... nhưng không thể
Phác Thái Anh - Nàng
*rũ mắt* Không
Phác Thái Anh - Nàng
Là vì nơi khác cũng chẳng có ai đợi ta
Im lặng một lát, Cô đặt tay lên bàn.
Lạp Lệ Sa - Cô
Nếu sau này có người đợi thì sao?
Phác Thái Anh - Nàng
Thì ta sẽ đi
Câu nói ấy, nhẹ như gió lướt qua rèm, nhưng rơi vào lòng Cô lại tạo nên một tiếng động khe khẽ.
Lạp Lệ Sa - Cô
*mỉm cười gật đầu*
Lạp Lệ Sa - Cô
Vậy ta sẽ đợi đến khi nàng rời đi
Nàng ngẩng lên nhìn Cô, đôi mắt lần đầu mang chút bối rối.
Tối hôm ấy, sau khi rời khỏi Tử Ngân Các, Cô một mình đi trên hành lang đá. Gió đêm phả qua mái tóc Cô, mang theo dư âm một ngày gặp gỡ.
Cô vuốt nhẹ sợi dây cổ đang đeo, khẽ nói.
Lạp Lệ Sa - Cô
Quận chúa à… đúng là không giống ai
Comments