Cười Với Người Ta, Là Em Sai Rồi

Ba ngày sau khi “được chọn” làm trợ lý riêng, Diễm Hằng vẫn chưa thể tin những gì đang xảy ra là thật. Cô – một sinh viên năm cuối chưa tốt nghiệp, người từng làm phục vụ trà sữa và bưng bê buffet cưới, hiện tại lại đang phục vụ riêng cho Thanh Thảo – ảnh hậu ba năm liên tiếp.
Còn kỳ lạ hơn nữa là… Thanh Thảo hình như thích nhìn cô.
Không phải kiểu nhìn thoáng qua lịch sự, mà là nhìn kiểu… có đầu tư. Mỗi khi Hằng làm gì, dù là lột nắp chai nước hay lục balo tìm khăn ướt, cô đều cảm thấy ánh mắt đó dõi theo mình như đèn hồng ngoại trong phim hành động.
Ban đầu cô nghĩ chắc do mình nhạy cảm.
Nhưng đến hôm nay, khi cô vừa cười xong với Phong – anh chàng quay phim nổi tiếng vui tính của đoàn – thì chuyện đã sáng tỏ.
Cảnh quay hôm đó bị delay vì trời u ám, cả đoàn đang nghỉ giải lao. Phong thấy Hằng lững thững đi qua nên gọi lại:
Phong
Phong
Hằng ơi! Lại đây ăn kem dừa nè, chị Thảo không ăn nên tui lấy hai que!
Hằng cười tít mắt:
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Em tưởng đồ chị ấy ai đụng vô là bị trừng phạt đó!
Phong
Phong
Ha, chị ấy chỉ trừng phạt mấy đứa khác thôi. Em là trường hợp ngoại lệ mà.
Hằng không đáp. Nhưng cô khúc khích cười. Miệng thì cắn kem, lòng thì ấm lên một tí.
Thế nhưng…
Khi Diễm Hằng quay về phía phòng nghỉ mang khăn cho Thanh Thảo , cô lập tức biết mình đã gây án.
Thanh Thảo ngồi trên ghế, chân vắt hờ, ánh mắt tối như mây trời hôm nay. Khăn lông trên vai rơi hờ, nhưng cô không để ý. Thứ duy nhất cô tập trung vào, là Hằng – với vết kem dính mép chưa lau.
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Em ăn kem với ai?
Hằng đứng sững, bản năng cảm thấy lạnh gáy:
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Ơ… với anh Phong… tại ảnh kêu em qua…
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Cười mấy lần?
Diễm Hằng lí nhí:
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Dạ… chắc… hai? Hoặc ba…
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị đang ghen hả?
Thanh Thảo không phủ nhận. Cô bước một bước lại gần, rồi thêm một bước, ép Hằng lùi đến sát tường.
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Phải. Tôi ghen. Vậy em tính sao?
Hằng nuốt nước bọt. Tim đập nhanh đến mức muốn dừng hẳn.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị nói như kiểu em là bồ chị vậy á…
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Không phải bồ. Nhưng cũng không phải người dưng.
Thanh Thảo cúi thấp đầu xuống, chạm sát mặt Diễm Hằng. Mùi nước hoa nhẹ dịu len vào mũi. Hơi thở chị ấy phả vào môi khiến đầu óc Hằng trắng xóa.
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Tôi không thích ai nhìn em lâu quá. Cũng không thích em cười dễ với ai. Tôi giữ em bên cạnh là có lý do.
Hằng lắp bắp:
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
…Lý do gì?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Vì tôi muốn.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
…?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Và vì tôi sợ, nếu không giữ em, sẽ có người khác giành mất.
Đêm đó, Diễm Hằng về ký túc với trái tim như bị treo ngược lên trần.
Cô thay đồ, tẩy trang, nằm thẳng trên giường, mở tin nhắn của Thanh Thảo ra đọc lại. Mỗi dòng tin đều ngắn ngủn, không emoji, không chấm cảm. Nhưng đọc lên lại giống như… lệnh ngầm.
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
💬 Em về đến nơi chưa?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
💬 Không nhắn tin cho tôi trước, là lỗi đấy.
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
💬 Gọi video đi.
Hằng nhíu mày, chọc chọc vào màn hình.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
💬Gọi làm gì chớ. Em sắp ngủ rồi mà.
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
💬 Tôi chưa ngủ. Em cũng chưa được phép.
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
💬Gọi.
Cô miễn cưỡng bấm gọi.
Đầu dây bên kia hiện lên Thanh Thảo – mặt mộc, tóc xõa, đang nằm nghiêng dựa vào gối. Một tay chị để sau gáy, tay kia chống cằm, như thể đang “xem phim” vậy.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Ơ… sao chị nhìn em dữ vậy…
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Kiểm tra xem em có lén cười với ai nữa không.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Em ngủ tới nơi rồi, còn ai để cười…
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Ừ. Cười với tôi rồi thì ngủ đi.
Hằng cười mỉm.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị thiệt lạ.
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Em thiệt dễ thương.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
…Hả?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Ngủ ngon, Hằng.
Màn hình tối đen sau tiếng cúp máy dứt khoát. Nhưng trong lòng của Diễm Hằng thì sáng như có ai bật đèn trong tim vậy.
Sáng hôm sau, Diễm Hằng đến sớm hơn cả bảo vệ đoàn phim.
Cô pha cà phê như mọi ngày, lấy đúng ly trắng sọc bạc, lót khăn ren nhỏ Thanh Thảo thích, ghi chú “Không bỏ đường, đã xay mịn”. Tay vẫn làm nhưng đầu thì lơ mơ, vì cả đêm cứ mơ mơ màng màng thấy Thanh Thảo rượt bắt mình trong một vườn hoa. Mơ thôi mà cũng thấy… hồi hộp.
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Em đến sớm nhỉ.
Giọng Thanh Thảo vang lên phía sau khiến Diễm Hằng suýt đổ cà phê lên tay.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Ơ chị! Em… tới pha cà phê thôi ạ.
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Pha luôn trái tim em vào ly hả? Mặt đỏ vậy?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
CHỊ!
Thanh Thảo bật cười, lần đầu có chút… đáng yêu.
Hằng bối rối cầm ly, rồi lại nhớ đến chuyện hôm qua:
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Mà chị nè…
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Hửm?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Hôm qua chị nói… em là người của chị đúng không?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Đúng.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Vậy… chị là gì của em?
Câu hỏi ấy khiến không gian đứng lại một nhịp.
Thanh Thảo bước lại gần, cúi xuống thì thầm:
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Là người khiến em không thể rời mắt.
Diễm Hằng đứng im, hai tai nóng ran. Cô cảm thấy mình như cái bình sắp tràn – chỉ cần một giọt nhỏ nữa, là sẽ không thể nào giữ được lòng mình.
End chương 2

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play