Ở Bên Chị, Em Không Cần Phải Ngoan

Tối muộn, đoàn phim “Dạ Nguyệt” tan ca trong sự mệt mỏi rã rời. Hằng đang thu dọn đồ đạo cụ, trên tay là đống giấy lau và chai nước thừa. Mắt cô dán vào điện thoại, tin nhắn từ người nào đó vẫn còn sáng trưng trên màn hình:
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
💬Phòng em hỏng nước. Sang phòng tôi ngủ.
Không phải lời mời. Là mệnh lệnh.
Cô thở ra một hơi dài, nhìn lên bầu trời đêm có mấy vì sao nhấp nháy. Tim cô đập loạn như trống hội. Có cảm giác… bước vào phòng Thanh Thảo , không chỉ đơn giản là chuyện ngủ nhờ.
Phòng của Thanh Thảo sạch sẽ, ngăn nắp, không mang mùi nước hoa nồng mà chỉ thoang thoảng mùi trà nhài. Một chiếc giường trắng muốt chiếm gần nửa căn phòng.
Diễm Hằng vừa đặt vali xuống, Thanh Thảo đã giơ tay ra nhận:
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Để tôi.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Ơ… chị không cần
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Em là trợ lý của tôi ở đoàn phim. Nhưng ở đây, tôi thích chăm em.
Diễm Hằng bối rối. Không hiểu sao, từ “chăm em” nghe xong lại khiến lưng cô lạnh một chút… nhưng mặt thì nóng lên hết.
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Em đi tắm trước đi. Quần áo ngủ tôi để sẵn trong phòng tắm. Dùng đồ của tôi cũng được.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Ơ… chị…
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Không có gì lạ đâu. Em mặc vào rồi tôi sẽ biết em mặc đồ tôi trông thế nào.
Diễm Hằng ngập ngừng bước vào. Trong phòng tắm, cô suýt hét khi thấy… một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, không nội y, không quần ngủ. Chỉ đúng một cái áo, dài vừa qua đùi.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị chơi vậy không đẹp à nha…
Hằng lầm bầm, nhưng vẫn mặc. Lúc soi gương, cô đỏ bừng mặt.
Cổ áo rộng, lộ cả xương quai xanh. Cúc sơ mi mỏng manh, chỉ cần cúi xuống là thấy gần hết.
Cô đi ra, tim đập liên hồi.
Thanh Thảo đang ngồi đọc kịch bản, thấy cô bước ra thì ngẩng đầu, mắt quét từ trên xuống dưới không chừa một li.
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Hợp.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Hợp… gì cơ?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Hợp để bị hôn.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
CHỊ!!
Hằng úp mặt vào tay, suýt gập đôi người lại vì xấu hổ. Nhưng chưa kịp trốn đi đâu, cô đã bị Thanh Thảo kéo lại, vòng tay từ sau lưng siết nhẹ.
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Em ngoan lắm. Nhưng khi ở bên tôi… không cần phải quá ngoan.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nghĩa là… sao?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Nghĩa là nếu em muốn ôm, muốn cười, muốn nhìn tôi lâu, thì cứ làm. Đừng kìm nén.
Hằng không đáp. Chỉ cảm thấy hơi thở Thanh Thảo sau gáy mình nóng như điện. Mùi trà nhài từ áo chị ấy vương nhẹ lên tóc cô. Từng lời nói, từng cử chỉ đều khiến cô muốn tan chảy.
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Em ngủ bên này.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị ngủ bên kia hả?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Không. Tôi cũng ngủ bên này.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Ơ… sao chị bảo.
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Tôi đổi ý. Tối nay tôi muốn ôm em.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị ngủ kiểu gì kì vậy…
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Ừ, tôi ngủ kiểu muốn dính lấy em.
Diễm Hằng nằm cứng đờ như khúc gỗ. Thanh Thảo thì bình thản đắp chăn, một tay vòng qua eo cô, một chân gác lên đùi. Như thể đã quen thuộc với việc “ngủ ôm” này từ lâu lắm rồi.
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Em ngửi thấy mùi gì không?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Mùi… trà nhài?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Mùi em.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Hả?!
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Người em thơm. Tôi nghiện rồi.
Hằng kéo chăn trùm lên mặt. Nhưng chăn không giấu được trái tim đang nhảy nhót của cô. Một tiếng sau, vẫn không ngủ nổi.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị ngủ chưa?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Chưa. Em định trốn à?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Em… đang muốn hỏi…
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Hửm?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị thích em hả?
Thanh Thảo im lặng
Rồi thì thầm:
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Em không cần biết tôi thích hay không. Em chỉ cần nhớ một điều: em chính là người thuộc quyền sở hữu của tôi
Diễm Hằng ngước nhìn trong bóng tối, bắt gặp đôi mắt kia đang dán vào mình.
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Và tôi không chia em cho ai cả.
Tay Thanh Thảo siết nhẹ, khẽ vuốt lên eo cô. Ánh mắt vừa dịu dàng vừa trầm.
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Nếu tôi hôn em bây giờ, em có giận không?
Hằng không dám thở mạnh. Cô quay sang, môi chỉ cách nhau vài phân.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Em… không biết…
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Vậy để tôi dạy em biết.
Và rồi, môi họ chạm nhau.
Nụ hôn đầu đến trong căn phòng không tiếng động, giữa bóng đêm, giữa hai trái tim đang lặng lẽ thừa nhận nhau.
Diễm Hằng không phản kháng.
Cô chỉ biết khép mắt lại, để mặc cho Thanh Thảo dẫn dắt, nụ hôn dịu dàng mà đầy mê hoặc, sâu dần theo từng hơi thở gấp.
—–———————————
Một lúc sau, Thanh Thảo khẽ rời ra, môi còn vương hơi ấm:
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Em đừng nhìn tôi bằng đôi mắt đó. Tôi sẽ không dừng lại được đâu.
Hằng siết nhẹ vạt áo, giọng rất nhỏ:
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Vậy thì… đừng dừng.
Đêm đó, họ ngủ rất muộn.
Không ai bước qua giới hạn. Nhưng cũng chẳng còn là bạn, chẳng còn là sếp – trợ lý.
Chỉ còn hai con người, dính lấy nhau như thể… đã chờ khoảnh khắc này rất lâu rồi.
End chương 3

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play