3%

bảo khang
bảo khang
Ngồi đó đi. Em khóa cửa rồi.
thượng long
thượng long
Sao tự dưng kéo anh lại đây...
bảo khang
bảo khang
Em muốn xem mắt anh khi trời hoàng hôn chiếu qua cửa sổ.
thượng long
thượng long
Em đúng là rảnh quá mức.
.
Phòng học im lặng đến lạ.
Những dãy bàn ghế dài nối đuôi nhau im lìm dưới ánh nắng sắp tắt.
Cửa sổ mở hé, gió thổi lay nhẹ rèm vải trắng.
Bảo Khang đặt cặp xuống bàn đầu, lôi một cây bút chì ra nhưng chẳng viết gì,
Chỉ nhìn chăm chăm người đối diện.
Thượng Long chống cằm, mắt lơ đãng, nhưng không giấu được sự căng thẳng.
.
bảo khang
bảo khang
Mắt anh kìa...
thượng long
thượng long
Gì nữa?
bảo khang
bảo khang
Lại xanh rồi.
bảo khang
bảo khang
Chắc tại nắng chiều chiếu vô đấy, làm tăng hiệu ứng.
thượng long
thượng long
Em đang lấy ánh sáng làm cớ.
bảo khang
bảo khang
Ừ thì... cũng đúng.
bảo khang
bảo khang
Nhưng mà mắt anh mỗi lần như vậy lại giống thủy tinh biển.
bảo khang
bảo khang
Không chạm vào được nhưng cứ muốn giữ mãi trong lòng bàn tay.
.
Thượng Long thở dài, quay đầu nhìn ra cửa sổ, cố tránh ánh mắt soi mói ấy.
Nhưng Bảo Khang đã đứng lên, bước sang bên kia bàn, ngồi sát cạnh anh.
thượng long
thượng long
Em làm gì vậy...
bảo khang
bảo khang
Muốn ngồi gần hơn.
.
Gió chiều mơn man.
Phía xa, sân trường vang tiếng bóng rổ nảy trên nền xi măng.
Trong lớp học trống, chỉ còn lại hai người.
Khoảng cách gần đến mức nghe rõ nhịp thở. Bảo Khang nghiêng đầu, nhìn thật kỹ.
bảo khang
bảo khang
Anh biết không?
bảo khang
bảo khang
Đôi mắt của anh, mỗi khi ánh lên màu xanh,
bảo khang
bảo khang
Em lại thấy như anh đang bị bắt gặp.
bảo khang
bảo khang
Như thể em đang thấy tận sâu trong lòng anh vậy.
Thượng Long không đáp. Lâu thật lâu, anh mới quay sang.
thượng long
thượng long
Em nói nhiều quá.
bảo khang
bảo khang
Vì em sợ không nói thì sẽ không dám nhìn lâu thế này.
.
Một khoảng lặng. Bảo Khang khẽ cười.
bảo khang
bảo khang
Nếu có một ngày mắt anh không đổi màu nữa... chắc em sẽ buồn lắm.
thượng long
thượng long
Sao lại buồn?
bảo khang
bảo khang
Vì lúc đó, có thể em đã không còn khiến anh ngại ngùng nữa rồi.
.
Ánh nắng cuối ngày rọi vào mắt Thượng Long, xanh hơn bất cứ lúc nào trước đó.
Và tim Bảo Khang lại lỗi một nhịp tim---
Vì biết mình đã khiến người ấy đỏ mặt chỉ bằng một câu nói đơn giản.
.
thượng long
thượng long
Em đúng là...
thượng long
thượng long
Không thể yên lặng nổi một giây.
bảo khang
bảo khang
Không yên lặng nổi vì anh đấy.
bảo khang
bảo khang
Vì em yêu anh nên muốn trêu chọc hoài thôi.
.
#kngwean.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play