[BounPrem] Đại Dương Sâu Thẳm
Khi ánh sáng ko còn trở lại
Sau biến cố kinh hoàng ấy, Nhã Lam được xuất viện với những tổn thương cả thể xác lẫn tâm hồn
Boun vẫn đưa em gái đến bệnh viện trị liệu tâm lý đều đặn. Mn trong GĐ cố gắng trở lại nhịp sống cũ. Mẹ thì trốn tránh, ba thì bận rộn. Chỉ có Boun và Mika người luôn bên Lam như ánh sáng hiếm hoi giữa vùng tối đặc quánh
Ai cũng nghĩ… Lam rồi sẽ ổn
Cho đến một ngày
Bác sĩ gọi riêng Lam vào phòng tư vấn. Boun ngồi chờ bên ngoài, thỉnh thoảng ngước lên nhìn Mika đang đọc sách. Không khí lặng như mọi hôm
Nhưng cánh cửa bật mở, và Lam bước ra gương mặt tái nhợt, tay cầm một tập giấy run rẩy
Nhã Lam
//không đáp. Ánh mắt hoảng loạn, môi mím chặt//
Bác sĩ
Cô bé cần được theo dõi sát… kết quả cho thấy Lam đang phải chịu một cú sốc sâu về mặt thể chất
Mika tròn mắt. Boun chết lặng. Còn Lam… quay lưng, bỏ chạy như muốn rời xa mọi thứ
Mika
Nhã Lam!! Em chờ chị!!
y tá
//chạy tới, giọng đầy hoảng hốt//
y tá
Có người vừa chạy lên sân thượng… trông rất bất ổn…!
Tiếng chân dồn dập. Hành lang dài như vô tận. Khi cánh cửa sân thượng mở tung, gió lạnh quất vào mặt như những cái tát tỉnh người
Trên mép lan can, dáng người nhỏ bé ấy đứng chông chênh như sắp bị gió cuốn đi
Tóc em bay rối tung. Gương mặt ướt đẫm nước mắt. Đôi mắt trống rỗng, không còn chút tia sáng nào
Nhã Lam
//Khi thấy Boun và Mika, cô bật khóc//
Nhã Lam
Em xin lỗi… em không chịu nổi nữa… ký ức đó vẫn ở trong em… em thấy nó mỗi đêm… em sợ…
Boun
//quỳ xuống, giọng nghẹn//
Boun
Anh biết… anh biết mà
Boun
Làm ơn, đừng rời bỏ anh… Nhã Lam à, xin em…
Mika
//cũng khóc, bàn tay run run với về phía trước//
Mika
Nếu em đi… chị phải sống thế nào đây…? Em là ánh sáng của chị mà…
Nhã Lam khẽ cười. Lần đầu sau biến cố ấy… là một nụ cười buồn đến nghẹn tim.
Nhã Lam
Nhưng em không còn ánh sáng nào nữa… Chỉ có bóng tối…
Không ai kịp nói thêm điều gì...
Và rồi… gió cuốn qua, xé toạc không gian
Tiếng hét vang vọng tầng thượng
Sân bệnh viện chiều xám tro
Chiếc cáng được đẩy vội vào trong. Trên đó là thân thể nhỏ bé nằm im lìm. Mái tóc dài xõa ra, gương mặt trắng bệch, nhắm nghiền như đang ngủ
Boun
//đi bên cạnh, bàn tay siết chặt thanh cáng//
Mika
//đi phía sau, môi mím chặt đến bật máu, nước mắt không kịp lau//
Boun ngồi trên ghế chờ, hai bàn tay run lên không kiểm soát. Mika đứng tựa tường, đầu cúi gằm. Không ai dám hỏi… Lam còn sống không?
Thời gian trở nên tàn nhẫn
Mỗi giây trôi qua như hàng giờ
Bác sĩ
//bước ra, lắc đầu khẽ//
Mika
//đổ gục, hét đến tuyệt vọng//
Boun
//thì thầm, giọng rạn vỡ//
Boun
Em gái tôi… nó chưa kịp sống mà...
Không ai có thể kéo họ khỏi đáy vực lúc ấy
Ngôi nhà không còn tiếng cười. Mọi khung ảnh đều phủ vải đen
Lam nằm lặng trong quan tài trắng, như nàng tiên bé nhỏ đang ngủ vùi
Mika ngồi đó, không khóc nữa. Nước mắt đã cạn. Chỉ còn đôi mắt đục ngầu như người mất hồn
Boun
//đứng lặng bên khung cửa, tay nắm chặt một mảnh giấy gấp nhỏ//
Thư của Lam, viết lại trước khi rời đi
Boun
//cắn môi bật máu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám tro//
Boun
Anh hứa… anh sẽ không tha cho những kẻ đó
Boun
Dù phải rơi xuống đáy sâu nhất… anh cũng sẽ kéo bọn chúng theo
Comments