[NhamHung] [Nhậm × Hùng] SỬA SAI
Chap 2
T/g nè ☁ ⭐
T/g ăn mày quá khứ quá
T/g nè ☁ ⭐
Vì sợ sẽ quên mất kỉ niệm đẹp nên là đã viết lại tất cả thành tiểu thuyết
T/g nè ☁ ⭐
Sắp có truyện mới, nhưng không phải của otp nào mà là chuyện tình của t/g
Lê Quang Hùng [cậu]
Em đồng ý
Giọng tôi khẽ run lên, nhẹ như gió
Dương nghe thấy thì vội vàng kéo người tôi ra, rặn hỏi thật kĩ
Trần Đăng Dương [hắn]
Em nói thật ư?
Lê Quang Hùng [cậu]
/gật đầu/
Trần Đăng Dương [hắn]
Vậy thì tốt quá
Lúc đấy, tôi không rõ cảm xúc của Dương là như nào
Vì chính bản thân tôi còn chẳng hiểu nổi mình
Cái cảm giác lâng lâng khi nghe được lời cậu hôn từ chính miệng người mà mình thích nói ra
Cảm giác ấy thật sự quá hạnh phúc đối với tôi
Dương ôm chầm lấy tôi, cái ôm nhẹ nhàng nhưng chứa đựng đầy tình cảm
Trần Đăng Dương [hắn]
Cảm ơn em
Lê Quang Hùng [cậu]
Em....
Lê Quang Hùng [cậu]
/ngập ngừng rồi lại thôi/
Thật sự tôi chẳng dám mơ đến khoảng khắc này
Mơ đến ngày anh ấy thực sự sẽ cầu hôn tôi
Dưới ánh trăng sáng của đêm ấy, hòa cùng tiếng sóng biển rì rào
Anh ấy lại đặt lên môi tôi một nụ hôn
Hai cánh môi khẽ chạm vào nhau
Đủ để cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp của một thứ gọi là tình yêu
Lê Quang Hùng [cậu]
/nhắm chặt mắt, siết chặt hai tay/
Trần Đăng Dương [hắn]
/chậm rãi rời môi/
Trần Đăng Dương [hắn]
/ôm Hùng vào lòng/
Trần Đăng Dương [hắn]
Em không biết cái gật đầu của em quan trọng với anh như nào đâu
Trần Đăng Dương [hắn]
Hùng
Tôi muốn thời gian ngưng đọng lại mãi để tôi có thể giữ lại một chút hơi ấm từ cái hôn vội của Dương
Chỉ sợ nếu mở mắt ra, lại tỉnh giấc mộng đẹp như thế này
Trần Đăng Dương [hắn]
Mình về nhé
Trần Đăng Dương [hắn]
Muộn rồi, ngoài đây sương nhiều, em sẽ cảm mất
Giọng nói anh ấy trầm ấm, nhẹ nhàng
Nó như ru tôi nào giấc mộng đẹp ấy
Khiến tôi càng say đắm, chẳng thể nào thoát ra được nữa
Tôi không biết, anh ấy có thấy không
Nhưng tôi biết lúc ấy, mặt tôi chắc chắc đã rất đỏ
Tôi có thể cảm nhận được hơi nóng trên khắp gương mặt và cả hai bên tai
Anh ấy nắm chặt tay tôi, như sợ buông ra tôi sẽ rời đi mất
Anh ấy đưa tôi về đến Trần gia
Còn anh ấy thì quay về căn nhà riêng của mình ở trung tâm thành phố
Ngày hôm đấy, mọi chuyện với tôi cứ như một giấc mơ vậy
Đám cưới giữa tôi và Đăng Dương cũng diễn ra trong sự chúc phúc của tất thảy mọi người
"Chúng ta cùng chào đón cặp vợ chồng mới bước lên lễ đầu nào"
Trần Đăng Dương [hắn]
Run không?
Lê Quang Hùng [cậu]
/khẽ lắc đầu/
Trần Đăng Dương [hắn]
Yên tâm có anh ở đây
Sau những nghi thức của buổi lễ và thời gian tiếp khách
Tôi mệt mỏi quay về phòng chờ để nghỉ ngơi chuẩn bị cho lượt khách sắp đến
Tôi đứng trước tấm gương lớn
Trong gương là một cậu thanh niên trong bộ vest trắng muốt, rất lịch lãm, mọi thứ đều hoàn hảo và vừa phải
Lê Quang Hùng [cậu]
Đây là mình ư?
Một thứ cảm giác lạnh lẽo truyền từ đầu ngón tay lên tới não
Phải chăng nó cũng là cảm xúc của tôi
Đây phải là ngày tôi vui nhất chứ, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy thiếu vắng
Một khoảng trống chẳng thể nói ra hiện rõ trong đôi mắt của tôi
Tôi mở khóa điện thoại, vào hộp hội thoại nhấn vào khung chat với cái tên....
Đọc lại dòng tin nhắn cuối cùng hiển thị
- Anh xin lỗi, nhưng hôm đấy anh bận rồi, không thể đến dự lễ cưới của em
Lê Quang Hùng [cậu]
Sao anh không đến dự?
Lê Quang Hùng [cậu]
Anh là người thân duy nhất của em mà
Tôi muốn khóc nhưng chẳng được
Trần Đăng Dương [hắn]
/bước vào/
Trần Đăng Dương [hắn]
Khách đến rồi, chúng ta phải ra ngoài rồi
Tôi cất vội điện thoại rồi điều chỉnh lại cảm xúc
Lê Quang Hùng [cậu]
E...em biết rồi!
Trần Đăng Dương [hắn]
Em sao đấy?
Trần Đăng Dương [hắn]
Khóc à?
Trần Đăng Dương [hắn]
Sao lại khóc thế?
Dương ân cần lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi
Lúc ấy tôi còn nghĩ, mình thật may mắn khi có thể cưới được anh ấy
Lê Quang Hùng [cậu]
Em không sao
Lê Quang Hùng [cậu]
Chúng ta ra ngoài thôi
Lê Quang Hùng [cậu]
Chắc cô chú đang đợi đấy
Tôi khoác tay Dương bước ra
Bỏ lại những thứ cảm xúc tiêu cực vừa nãy lại phía sau để cố vẽ ra một nụ cười
Bữa tiệc cũng nhanh chóng kết thúc
Chính thức tôi đã là con dâu của Trần gia
Những người lớn trong nhà đến mừng cưới vẫn hay nói với nhau rằng
"Không ngờ Hùng lại làm dâu Trần gia đây, lúc nhỉ toàn thấy Hùng thân với thằng bé của Đặng gia"
"Phải phải, hôn ước của ba đứa nó, suy cho cùng vẫn là một đứa phải chịu thiệt rồi"
Bà Trần (mẹ Dương)
Là thằng Dương nó có phúc nên mới cưới được Hùng
"Nhưng hình như lúc lễ cưới không thấy Đặng thiếu đâu nhỉ"
Ông của Dương
Ông bạn tôi có bảo, nó bận giải quyết công việc ở nước ngoài không về kịp
"Tôi nghe bảo ông, ông Lê và ông Đặng là chiến hữu của nhau nhỉ"
Ông của Dương
Chính vì thế mà quan hệ của cả ba nhà mới thân thiết đến thế
Về tôi, về Đăng Dương và cả về anh ấy
Ông của Dương
Sao con không ở thêm vài ngày đi
Lê Quang Hùng [cậu]
Dạ thôi ạ
Lê Quang Hùng [cậu]
Anh Dương còn phải giải quyết chuyện trên công ty
Lê Quang Hùng [cậu]
Con vẫn nên về nhà thì hơn
Trần Đăng Dương [hắn]
Nếu muốn em có thể ở lại với mọi người vài hôm
Trần Đăng Dương [hắn]
Khi nào muốn về anh sẽ đến đón
Lê Quang Hùng [cậu]
Vậy....
Bà Trần (mẹ Dương)
Không được
Bà Trần (mẹ Dương)
Vợ chồng mới cưới sao có thể ở riêng được
Ông Trần (cha Dương)
Mẹ con nói đúng đó
Ông của Dương
Con cứ về đi, khi nào rỗi sang đây thăm ông cũng được
Lê Quang Hùng [cậu]
Vậy con xin phép ạ
Tôi quay lại chào mọi người lần cuối rồi ngồi vào ghế phụ
Trần Đăng Dương [hắn]
Em có mua gì không
Trần Đăng Dương [hắn]
Nếu có anh lái xe đến trung tâm thương mại
Lê Quang Hùng [cậu]
Không đâu
Lê Quang Hùng [cậu]
Về thôi
Lê Quang Hùng [cậu]
Em có hơi mệt
Trần Đăng Dương [hắn]
Vậy em nhắm mắt ngủ một chút đi
Trần Đăng Dương [hắn]
Khi nào đến nới anh gọi
T/g nè ☁ ⭐
Cảm ơn vì đã đọc, "love you" 💋💖⭐🌸
Comments
yêu bangbong
tg thấy tên của tôi có đẹp ko
2025-07-23
0