"Có những nổi buồn không bùng nổ bằng tiếng khóc, nó chỉ lặng lẽ ngấm vào xương."
_ . _ . _ . _ . _
Đèn nhà tập tắt dần. Mei đứng dậy, đặt cuốn sổ vào túi.
Bước chân cô nhẹ như bông tuyết trên sàn gỗ. Cô đi qua những chiếc ghế trống, qua lưới bóng chuyền được gấp gọn và qua cánh cửa dẫn ra sân trường.
Bên ngoài, gió thu se lạnh thổi qua tóc cô.
Đây là lần phát tình đầu tiên cô trải qua một mình và cũng là lần đầu tiên nó diễn ra mang liệt như vậy.
Vốn là Omega lặn nên việc phát tình của cô chỉ là hơi nóng trong người như bị sốt chứ không như những Omega khác.
. . . .
Sáng hôm sau, trời mưa lớn
Mei không đến nhà tập.
Không phải vì mệt. Cũng không phải vì phát tình chưa dứt. Mà bởi vì... cô sợ.
Sợ nghe thêm một suy nghĩ tàn nhẫn nữa. Sợ thấy thêm một nụ cười không thật lòng. Sợ bản thân lại hy vọng để rồi lại vỡ tan.
Cô ngồi trong lớp, tay chống cằm, mắt nhìn qua ô cửa sổ mờ hơi nước. Trận mưa mùa thu dai dẳng như giọng nói trong đầu cô từ hôm qua:
"Không cần thiết"
Từng giọt nước mưa chảy xuống kính như những giọt nước mắt cô không bao giờ rơi.
Bên cạnh, bạn cùng bàn vẫn cười nói. Giáo viên vẫn giảng bài. Nhưng tai Mei ù đi. Mọi thứ như bị ngắt kết nối, như thể cô đang sống trong một thế giới khác – thế giới mà cô là người thừa thãi duy nhất.
Akihiko Mei
"Mình cảm thấy không ổn"
Akihiko Mei
"Khó chịu quá"
Kì phát tình đã đỡ hơn, nhưng cơn rỗng trong lồng ngực vẫn cháy âm ỉ như tro tàn. Không đau như lúc ban đầu, mà chỉ buồn. Buồn một cách tuyệt vọng.
Giờ nghỉ trưa, cô trốn lên sân thượng.
Gió mát thổi qua, mang theo mùi đất ướt và lá úa. Không ai ở đó. Cuối cùng, cũng có một khoảng không cô có thể thở mà không cần phải giả vờ mạnh mẽ.
Pheromone còn sót lại trong máu khiến da cô mỏng như giấy. Chỉ cần một ánh nhìn, một lời nói vô tình, là cô sẽ vỡ thành nghìn mảnh.
Cô lấy cuốn sổ ra, định xé đi.
Nhưng tay lại run bần bật.
Dù thế nào, đây vẫn là tất cả những gì cô có. Tất cả những gì còn lại của tình yêu thầm lặng này.
Những dòng chữ bằng mực xanh lem luốc, viết vội vã trong những buổi tập muộn.
Akihiko Mei
/Siết chặt cuốn sổ/
Akihiko Mei
"Mình muốn xé nó..."
Mei siết cuốn sổ trong tay đến tái nhợt. Cô không đủ mạnh để vứt bỏ. Cũng không đủ ngốc để tiếp tục nuôi dưỡng ảo tưởng.
Akihiko Mei
Nhưng mình lại không dám, mình tiếc cái tình cảm này.
Akihiko Mei
/Thì thầm/
Cánh cửa sân thượng bật mở.
Một cơn gió ùa vào, mang theo tiếng bước chân nhẹ. Mei giật mình quay lại, tay vội vã giấu cuốn sổ.
Đó là Kita Shinsuke.
Anh đứng đó, áo khoác đồng phục vẫn chỉnh tề như mọi ngày, tay đút túi. Ánh mắt bình thản như mặt hồ không gợn sóng, nhưng có gì đó trong cách anh nhìn cô – như thể anh thực sự *thấy* cô.
Kita Shinsuke
Em không ăn trưa à ?
Giọng anh không mang theo mùi nghi ngờ. Cũng không mang theo sự thân thiện đặc biệt nào. Chỉ là quan tâm đơn thuần, chân thật đến lạ.
Nhưng bản thân lại biết rõ nó chỉ là những quan tâm vụn vặt không đáng nhắc trong lòng anh
Akihiko Mei
Không ạ, em chỉ hơi mệt thôi
Kita Shinsuke
"Lại gây rắc rối gì sao ?"
Kita Shinsuke
"Phiền thật đấy, nếu không phải giáo viên kêu thì mình đã mặc kệ rồi"
Giọng nói trong đầu lại vang lên. Lời nghĩ thầm đó như một mũi dao cắt sâu vào tim cô mỗi khi cô nghe thấy
Kita gật đầu, không hỏi thêm. Anh đứng cạnh lan can, mắt nhìn xuống sân trường phía dưới. Cô thấy bên hông áo anh còn vương vài vết bột mì – chắc là từ buổi nấu ăn ở câu lạc bộ.
Akihiko Mei
Senpai....
Akihiko Mei
Nếu... nếu một người luôn cố gắng hết sức để được chú ý, nhưng cuối cùng vẫn chẳng ai cần họ thì... người đó có sai không
Giọng cô nhỏ như tiếng thì thầm, nhưng trong đó chứa đựng cả một đại dương nước mắt chưa rơi.
Anh im lặng vài giây, mắt nhìn xa xăm.
Kita Shinsuke
Nếu mục đích của sự cố gắng là tình cảm từ người khác, thì đau lòng là điều không tránh khỏi.
Kita Shinsuke
Nhưng nếu mục đích là vì bản thân, thì dù không ai thấy, em vẫn xứng đáng với tất cả nỗ lực đó
Kita Shinsuke
Hoặc có lẽ em đang cố gắng yêu những người không biết cách trân trọng em
Comments