Chương 2: Khước từ

Không có gì tuyệt vời hơn việc được hỗ trợ, nghiên cứu ở nơi con người lúc nào cũng chạm ngưỡng cái chết
Về mặt vật tư thì thua xa ở bất cứ nơi nào em từng nhận lời mời chiêu mộ việc làm
Bởi chiến tranh biên giới, chính quyền sẽ đầu tư hơn vào binh quyền, binh tư thay vì y tế
Quân lính họ đông nên đành chịu
Tuy vậy, ở đây, Ruri lại nhận được sự tôn trọng hiếm có
Với tư cách nhân tài
Nhiều người hỏi em sao lại đến đây
Nói em tốt tính quá sẽ khó sống
Hơn thế còn biếu cả quà khó khăn lắm mới nhận được từ hậu phương
Asagiri Ruri
Asagiri Ruri
Các anh đang đưa lời khuyên để em trở về
Họ mới là những kẻ tốt tính quá thể
Vết khâu trên tay đồng bào hơi căng tức
Mũi kim luân chuyển sang nơi khác
Asagiri Ruri
Asagiri Ruri
Nếu em trở về thì các anh sẽ thiếu người điều trị không phải sao?
[...]
[...]
Anh mày biết
Vậy thì thật khó hiểu
Gã đàn ông vừa giữa hai mươi lại tặc lưỡi
[...]
[...]
... Ở đây nguy hiểm lắm, có nhóc ở đây thì tốt thật, nhưng cũng đừng nên mạo hiểm mạng sống của mình
Rồi lại rít lên vì đau
Ruri cúi người định bụng tìm thêm thuốc giảm đau đưa cho hắn
Thì đã bị sóng sung kích bất ngờ dội đến đánh úp
Một đợt boom dội
Cơ thể nhỏ nhắn được người quân nhân đỡ lấy
Vết khâu tỉ mỉ vừa rồi cũng rách ra
Thậm chí, Ruri chưa kịp nói lời cảm ơn nào, anh ta đã phải gồng mình đứng dậy
[...]
[...]
Nè! Hẹn lần sau nói tiếp nhé
Asagiri Ruri
Asagiri Ruri
B-
Asagiri Ruri
Asagiri Ruri
"Bảo trọng"
-
Đó là cuộc trò chuyện cuối cùng của em và cái gã ấy
Hàng tá lính hi sinh ngoài tiền tuyến
Đôi khi Ruri sẽ phải xách theo hộp sơ cứu và cứ thế chạy ra ngoài
Thở hồng hộc
Khí quản o ép lại bởi khói đen kịt
Tầm nhìn cũng bị giảm đi đáng kể
Lần này cũng vậy
Sau tiếng khai pháo đùng đoàng, âm vang giảm bớt, khí thế quyết tâm di cư của đàn hải âu nổi lên
Chúng vẩy cánh phành phạch, khu biên cương trở về với điệu phẳng lặng vốn có
Mà khi lội bộ trên gạch đá, khói tan đi, thứ thu hút em lại là một mái đầu trắng lõa xõa
Nhem nhuốc máu đông cứng lại như thạch
Asagiri Ruri
Asagiri Ruri
"Giống mình?"
Asagiri cúi thấp đầu nhìn gã
Hàng mi trắng
Cơ thể màu bạch thiếu sức sống
Và máu không ngừng chảy ra từ ổ bụng
[...]
[...]
Ruri! Không nhất thiết phải cứu tên đó, hắn chỉ là lính đánh thuê thôi!
[...]
[...]
Bên này cần sự giúp đỡ của em hơn!
Liếc nhìn
Và thôi
Asagiri Ruri
Asagiri Ruri
Chỗ anh cũng có người
Bàn tay nhỏ bé gắng gượng lật người gã nằm phẳng lại
Lắng nghe thấy nhịp tim đập dữ dội, hệ tuần hoàn mạnh mẽ đến mức tự cứu giúp chính mình
Người như anh ta thì chẳng cần trợ y gì cả, sẽ sớm tỉnh dậy rồi cầm súng chạy ngang dọc thôi
Asagiri Ruri
Asagiri Ruri
"Không mặc áo chống đạn"
Thật buồn cười, có lẽ, đừng làm em cảm tưởng những kẻ đem bệnh "trắng" đều không có trái tim hoặc lá gan, túi mật
Nội tạng còn rất ổn, trước khi bị bắn rõ ràng biết cách lách mình khỏi tử huyệt
Việc em cần làm chỉ là gắp đạn ra rồi khâu lại
-
Lách cách
Lách cách
Lúc Gin chập chờn mở mắt cay xè vị khói
Ý nghĩ đầu tiên vang lên trong đầu của gã là
Gin
Gin
"Thằng điên nào vứt trẻ con ra đây vậy?"
-
Asagiri Ruri tiếp tục làm việc trong quân y bốn năm hai tháng
Cho đến khi tranh chấp dừng lại trên bàn đàm phán và chiến tranh kết thúc
Đất Nga hoàn toàn hòa bình năm em tròn hai mươi tám
Với vết cháy xém bên mắt trái do bất cẩn khi cứu gã lính đánh thuê nọ
Thị lực giảm xuống đáng kể, lẫn khả năng nghe tai cùng hướng cũng không còn
Tâm lí học nói con người tiếp xúc ngưỡng tử nhiều, bản thân tự rút ra những gì nên đúc kết
Asagiri là kiểu người khó rơi vào trạng thái chung cuộc của trò dự đoán, nhưng lần này em vẫn dính một lần
Vì việc nhận thức rõ trái tim đang mang sẽ chẳng bao giờ có thể được lấp đầy
Đứa trẻ xuất chúng không còn quyến luyến Y khoa nữa
Số tiền hỗ trợ lẫn tiền lương dồn lại những năm phục vụ biên cương đã được gửi về
Nhiều, và em dùng nó để mở một tiệm bánh nhỏ
May mắn thay, cuốn sổ được học hồi ở cô nhi vẫn chưa bị đánh mất
Cuốn sổ có đủ kĩ năng sống, bao hàm cả cách trộn bột, đánh kem
Thành thật thì
Dù bánh không quá ngon hay đặc sắc, Ruri vẫn ổn thỏa trong cuộc sống hậu chiến sau này
Chỉ là một ngày nọ
Ở quầy lễ tân, Asagiri bỗng nhận được một danh thiếp kì lạ, từ một kẻ vận độc đồ đen kì lạ không kém
Từ chối
Dúi vào tay
[...]
[...]
Nếu có hứng thú hãy liên lạc, chúng tôi biết tài năng của cô
Cái này thì...
[...]
[...]
Đãi ngộ sẽ không tồi đâu
Đảo mắt
Để tránh phiền phức, em - đầy miễn cưỡng, cầm lấy tấm thẻ thiết bỏ vào túi tạp dề
Híp mắt cười
Asagiri Ruri
Asagiri Ruri
Vậy quý khách muốn dùng loại bánh nào ạ?
[...]
[...]
...
[...]
[...]
"Hơ"
Sau mười lăm phút chống lại mắt nhau, cô ta gọi hai chiếc bánh Tart và đẩy cửa ra về
Vốn dĩ, vì xa cách khỏi cư xử nhân, Ruri luôn vô thức làm kẻ khác thấy bực mình
Hot

Comments

Zểt......🌻

Zểt......🌻

Bộ này mới lạ quá nhưng cách hành văn hơi kén người đọc, tui đọc nhiều chỗ thấy không hiểu nhưng vẫn nắm đc sơ sơ. Mới 2 chap đầu nên ko có thông tin gì nhưng đáng đọc nho

2025-08-16

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play